Sứ mệnh của Đàn Ông là gì?

Sứ mệnh của Đàn Ông là gì? Chúa mang anh ta đến với thế giới này để làm gì? Tại sao Đàn Ông tồn tại và mục đích tồn tại của anh ta là gì?…

Tôi dám chắc đây là câu hỏi ám ảnh đa số Đàn Ông ngày nay. Rất ít người có câu trả lời thỏa đáng cho họ. 

“Thì vẫn làm những “duty” xã hội đặt lên vai đa số Đàn Ông ngoài kia chứ còn gì nữa? Đi làm, tiết kiệm tiền, lấy vợ đẻ con, chu cấp tài chính, giải quyết những vấn đề cuộc sống” Đây là đáp án của đa số.

“Mình cảm thấy một áp lực rất lớn, lớn đến nghẹt thở đè lên vai. Mỗi buổi sáng thức dậy, phải mất 5 phút định hình lại, nhắc nhở bản thân về những áp lực ấy. Một thế giới không lối thoát, một “game” cực khó mà mình buộc phải “chơi”, không có lựa chọn dễ dàng hơn.” – Một người Đàn Ông, một người Cha, vừa là độc giả Red Pill gửi cho tôi.

“Cảm giác như mình đang dần đánh mất chính bản thân vào cái guồng quay này vậy. Không còn thời gian đi gym chăm sóc cho cơ thể, không còn đến được những nơi mình mong muốn thời còn trẻ, cả cây guitar điện từng là đam mê một thời – giờ cũng bị vứt xó…:” – Anh tiếp.

 

=================================

CÁI KHỔ CỦA ĐÀN ÔNG.

Chúng ta từ nhỏ đã được gieo vào niềm tin rằng ý nghĩa cuộc sống này là những tháng ngày “pursuit happiness”theo đuổi hạnh phúc: Làm gì cũng phải được “feel good”, phải đi tìm kiếm những hi vọng, giấc mơ, những mối quan hệ, những thành tựu…

Cứ nhìn lên TV thì biết. Những show truyền hình thực tế, những bộ phim, những đoạn quảng cáo cứ chiếu đi chiếu lại cho người ta xem hình ảnh về những con người “hạnh phúc”. Ai ai cũng được hạnh phúc, trừ bạn và tôi :).

 

Trong bài viết trên tôi đã phân tích rất kỹ về niềm tin sai lầm ấy. Rất nhiều người, cho đến khi về già, khi mà người ta đã gặt hái được hầu hết những thứ xã hội quy ước về tiêu chuẩn “hạnh phúc” ấy, họ mới giật mình nhận ra sự lầm lạc.

Xưa kia chỉ có quý tộc mới thuê được gánh hát, rượu ngon để thỏa mãn cảm xúc. Ngày nay rượu đế rẻ bèo, nhạc nhẽo thì miễn phí trên youtube.

Xưa kia chỉ có những công tử nhà giàu mới được “chơi”, được phê pha thuốc phiện. Ngày nay cỏ Mỹ, ke, đá chỉ vài trăm ngàn một liều, đủ để người ta “lên nóc nhà” vài ngày.

Xưa kia vua chúa mới được thưởng thức gái đẹp. Ngày nay tụi thanh niên trẻ cũng có những trang web người lớn “bầu bạn”, dù cảm giác không bằng, nhưng bù lại chúng được “tận hưởng” vô số loại hình thú vui hoang lạc mà chúng muốn.

Sai! Sai hết cả rồi. Sự thật về cuộc sống này, sứ mệnh của những gã Đàn Ông không phải là chặng đường đi tìm kiếm những khoái cảm, để phục vụ cho Hedonism – chủ nghĩa khoái lạc ấy. Ngày nay, đến những người thuộc tầng lớp bần cùng nhất trong xã hội cũng có thể đạt được sự khoái lạc, những liều dopamine rẻ tiền bơm thẳng vào bộ não mà họ hầu như chẳng mất một chút công sức nào để đạt được.

————————————-

Làm Đàn Ông, cuộc đời anh ta PHẢI LÀ một quá trình chịu đựng đau đớn và hy sinh (suffering and sacrifice).

————————————-

Hạnh phúc thực sự không phải là làm những gì bạn THÍCH. Nếu đơn giản là làm những gì người ta “thích”, chẳng phải xã hội ngoài kia sẽ ngập tràn những con người chơi game hoặc xem phim xuyên đêm, ngủ nướng đến 10 giờ, tiệc tùng hoang lạc suốt ngày hay sao?

Đàn Ông sinh ra trên cõi đời này là để HY SINH.

Trong quá khứ đã có rất nhiều những người Đàn Ông như vậy. Họ hy sinh chính mạng sống của mình vì niềm tin họ cho là chân lý ấy. Chúa Jesus là một ví dụ.

Trong cuốn “King, warrior, magician, lover” của Robert Moore – cuốn sách ông ấy chỉ ra 4 phẩm hạnh mà mọi người Đàn Ông cần đạt tới, thì phẩm “King” ấy là thứ bắt buộc người Đàn Ông phải hy sinh để đạt được. Không có ngoại lệ. Mọi người Đàn Ông đều là một “nhà vua”, “lãnh địa của nhà vua” ấy là chính cơ thể và tâm trí anh ta, một gia đình, một doanh nghiệp, một hội nhóm, hay cả một quốc gia.

Một người chồng muốn có được quyền lực lãnh đạo trong ngôi nhà, có được sự kính trọng từ vợ con, buộc anh ta phải hoàn thành vai trò chu cấp và bảo vệ. Để làm được điều đó, anh cần sự hy sinh.

Một doanh nghiệp muốn trụ vững nơi thị trường khốc liệt thì sự cố gắng phấn đấu không chỉ đến từ tập thể nhân viên, nó phải đến từ người dẫn đầu cái doanh nghiệp ấy. Người ấy buộc phải hy sinh.

Vua chúa xưa kia cũng đâu có tránh khỏi quy luật ấy? Bỏ qua những hình ảnh cung đình tráng lệ với mỹ nữ, rượu ngon và bầy tôi cung phụng do truyền thông đồn thổi đi. Bất cứ vị vua nào muốn hoàn thành sứ mệnh với vương quốc, ông phải HY SINH. Hy sinh cho cái gọi là “lợi ích quốc gia”: an ninh lãnh thổ, dân chúng ấm no thái bình. 

Làm Đàn Ông không sướng đâu. Sinh ra đã mang cái ách trâu ngựa, ấy là chuyện đương nhiên.

=================================

LẠI PHẢI NÓI ĐẾN CÁI KHỔ CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ.

 

Viết về cái khổ của Đàn Ông không thôi thì mọi người lại cho rằng mình “thiên vị”, vậy Phụ Nữ có khổ không?

Xin trả lời luôn, Phụ Nữ, họ còn khổ hơn nhiều lần. “Game” dành cho Phụ Nữ khó đến nỗi nếu thua, họ không còn được quyền chơi lại.

Quãng đời sung sướng nhất của một người Đàn bà, có lẽ là thời thơ ấu ở bên Cha Mẹ. Một số người không được may mắn có được một gia đình êm ấm, âu cũng là một bi kịch.

“Cái khổ” đầu tiên của một người Đàn Bà là khi phải lìa xa tổ ấm đầu tiên ấy về nhà chồng. Về nhà một người lạ mặt, không có chút cốt tình nhục dục, không hiểu họ là ai. Họ phải rời đến một nơi xa lạ, có nhiều khi không bao giờ còn có thể quay về căn nhà cũ nữa, đến một nơi mà chắc chắn người ta sẽ không bao giờ đối xử với mình tốt như trước kia. Họ phải hy sinh những tháng ngày sung sướng tự do, có khi là địa vị xã hội của mình.

Rồi đến chuỗi ngày mang nặng đẻ đau. Cái này thì chắc tôi không cần phải nhắc lại. Cái cơ thể đẹp đẽ thời con gái năm xưa bỗng chốc hóa thành con vịt xấu xí. Một quãng thời gian dài đau đớn hành hạ, đi lại khó khăn. Cái “cửa ải” khắc nghiệt nổi tiếng mà mọi Phụ Nữ đều phải vài lần trải qua.

Sinh đứa con ra, chăm sóc nó từ nhỏ không lúc nào rời, rồi cũng đến ngày phải dần buông bỏ, rời xa nó. Đây là một tổn thất về tinh thần cực kỳ lớn lao, mọi xã hội xưa kia đều phải thực hiện những nghi lễ trọng đại đánh dấu sự trưởng thành của đứa bé, sự “tách mẹ” ấy là vô cùng cần thiết.

Đây là một thảm kịch với mọi người Đàn Bà.

Còn chưa kể những sóng gió trong đời sống gia đình, nhiều không kể hết. Bị gia đình bên chồng hắt hủi. Bị chồng chán chường ruồng bỏ. Con cái hư đốn không nên người…

———————————–

Nếu xét về phương diện QUYỀN LỢI mà nói, người Đàn Bà không bao giờ có thể cân bằng được quyền lợi cá nhân và hạnh phúc cuộc đời họ. Họ buộc phải hy sinh như vậy, không còn cách nào khác.

———————————–

Ngày nay, có nhiều người Đàn Bà cũng bị lôi cuốn vào cái ảo vọng tìm kiếm khoái lạc, cũng tìm cách lo phục vụ quyền lợi như cánh Đàn Ông. Họ hy sinh cái tâm hồn Phụ Nữ, bỏ cái sứ mạng thiêng liêng của người vợ, người mẹ, họ cũng lăn mình vào con đường chánh trị, tranh đấu cho địa vị, quyền tước, danh vọng tiền bạc, những niềm “hạnh phúc cá nhân” như tôi nhắc trên kia. Tôi không nghi ngờ khả năng của những Phụ Nữ này, thậm chí khả năng của họ còn vượt trội hơn cả Đàn Ông ở một số mặt. Thế nhưng, liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn cho TOÀN BỘ PHỤ NỮ hay không?

Nền văn minh mà loài người ngày nay xây dựng nên, liệu còn nghĩa lý gì khi những thế hệ kế tục chúng ta cứ thoái hóa dần, hao hụt dần? Ngày nay dân phương Tây đang phải “nhập khẩu” người từ những xứ sở khác, chẳng phải đây là một bước đi lùi trong lịch sử nền văn minh của họ hay sao?

Chưa hết, để tiến được tới đỉnh cao danh vọng, đối với những người Phụ Nữ là không hề dễ dàng. Không. Phải nói là cực khó, khó khăn còn hơn Đàn Ông nhiều lắm.

Những cô gái của nhóm nhạc Girl’s Generation

Quãng hơn 10 năm trước người Việt Nam nói riêng và Châu Á nói chung không ai là không biết những cô gái này. Ấy vậy mà giờ này họ đi đâu hết rồi? Họ tài giỏi, họ cố gắng, họ có người nâng đỡ… tất tần tật những yếu tố cần có của những người thành công. Vậy mà giờ này chẳng phải hình ảnh của họ đang mờ nhạt dần trước hằng loạt những em gái mới lớn khác của làn sóng giải trí xứ Hàn hay sao?

Loài người bạc bẽo lắm. Họ không cần tài năng của các em. Họ chỉ cần nhan sắc của các em mà thôi.

=================================

Cuộc đời một con người, suy rộng ra nó cũng giống như vô số loài thực vật từng tồn tại trên đời này vậy. Trưởng thành từ lòng đất, trải qua vô số đắng cay vất vả để đạt tới thể trạng đẹp đẽ nhất, sung mãn nhất. Rồi từ đấy chúng phải HY SINH, hy sinh chính cơ thể ấy làm dưỡng chất, để từ đó chồi non của các thế hệ tiếp theo được hình thành.

Chẳng phải, mọi dạng thức vật chất (kể cả con người) trên thế giới này đều từng được sinh ra như vậy hay sao? Anh và tôi không tránh được quy luật ấy đâu.

ĐỜI LÀ BỂ KHỔ” là như vậy.

———————————————Pill.

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments