Hội chứng TỰ HỦY DIỆT

Xin chào anh em, dạo này tôi đang xây dựng một kênh tin tức với chủ đề công nghệ là MacLife tại địa chỉ maclife.io.vn. Website này chuyên viết về các sản phẩm của Apple, bao gồm nhận định về các sản phẩm, hệ điều hành, thủ thuật cũng như các tin tức có liên quan. Anh em có quan tâm đến chủ đề này có thể ghé qua để tìm hiểu tại các kênh thông tin sau đây. Cảm ơn anh em!

Trang chủ

Bài này có thể coi là part II của bài Hạnh phúc là gì?Và làm sao có được nó?

Chúng ta cùng quan sát một số hiện tượng xã hội lạ lùng đang xảy ra ngoài kia:

_Tại sao có những vận động viên, ca sĩ, diễn viên đã cực kì thành công trong sự nghiệp. Họ có tất cả: tiền tài vật chất, sự nổi tiếng mến mộ. Ấy mà đến một giai đoạn nào đó của cuộc đời, họ có xu hướng TỰ HỦY DIỆT bản thân. Họ lao vào những trò đỏ đen, nghiện ngập. Họ ném đống tiền kiếm được vào những thú vui điên rồ. Những ca sĩ nổi tiếng sẵn sàng chửi bới xúc phạm Fan hâm mộ của mình trước ống kính truyền thông v.v..

Đó là những Micheal Jackson, Mike Tyson, Macaulay Culkin (sao nhí phim “Ở nhà một mình”)…

Những Scandal của họ chất đầy trên những mặt báo. Tôi không muốn tìm hiểu chi tiết về những thứ này.

_ Những doanh nhân, chính trị gia cực kì thành đạt trong sự nghiệp. Có những thời điểm họ VÔ CỚ đem thành quả lao động suốt đời của mình đi TIÊU HỦY (theo đúng nghĩa đen luôn) vào những thứ vô lý mà người ngoài không thể hiểu nổi. Họ bài bạc, hút chích, say xỉn, đàn đúm…

_Hiện tượng này không chỉ xảy ra ở những người thành đạt trong xã hội, nó còn thấy ở cả những người bình thường nữa. Hãy thử hỏi những người già ở cái tuổi xế chiều mà xem, trong lòng họ, mỗi người đều có chất chứa một nỗi buồn, nỗi tiếc nuối nào đó to lớn. Tiếc nuối vì trong quá khứ họ đã từng BỎ LỠ một THỨ-GÌ-ĐÓ-LỚN-LAO. Họ ở đầy ngoài kia. 

 

============================

TỰ HỦY HOẠI.

Nếu bạn đang còn trẻ, bạn không thể hiểu hay cảm nhận được cái cảm giác này đâu. Bởi vì đơn giản bạn chưa có gì trong tay cả. Tất cả đang là những hứa hẹn ở phía trước.

GOLDEN GOOSE- something that gives you an advantage, especially a financial advantage.—– Cambridge Dictionary.

Phương Tây họ gọi hiện tượng Golden Goose – con ngỗng vàng- một từ lóng ám chỉ thời điểm “phất” hay “phát đạt” trong sự nghiệp của một con người (thường là tài chính). Nhưng quái lạ là ở chỗ, ở một nhóm người, rất đông nhé, họ có cái hành động:

———————————-

Đem quẳng con Golden Goose này vào sọt rác.

———————————-

Mặc cho việc họ đã cực khổ ra sao để có được nó, mặc cho việc nó có là ước mơ của bao người. Tại sao lại có cái hiện tượng lạ lùng này?

Đây là hiện tượng một con người, sau nhiều năm trời nỗ lực đi theo một con đường nào đó, dù cho đã đạt được rất nhiều thành tựu danh vọng, họ vẫn cảm thấy điều gì đó “sai sai”. Nói thẳng ra họ cảm thấy BẤT MÃN (dissatisfy) với những thành tựu mà họ đạt được. Những trái ngọt, thành tựu, kết quả tốt đẹp sau cả quá trình ấy, đều KHÔNG-PHẢI-THỨ-HỌ-MUỐN.

Nói theo một cách khác, họ cảm thấy mắc kẹt với cái con “Golden goose” này. Nó giống như một căn bệnh ung thư gặm nhấm tâm hồn họ. Nỗi buồn chán đó mạnh mẽ đến nỗi thôi thúc họ phải đập bỏ cái con vịt vàng này thì họ mới tiếp tục sống được. Bất kể nó có là hàng núi tiền đi chăng nữa. Micheal Jackson đã từng đốt cả 1 đống tiền chỉ để “sưởi ấm”, anh ta có điên không vậy?

Đây là trạng thái BẤT MÃN, thành công hiện tại không phải là thứ họ muốn.

Mà thứ họ muốn là gì? Chính họ cũng không gọi tên được. Nó giống như việc một đứa trẻ tức tối đập món đồ chơi đắt tiền mẹ nó mới mua vậy. Đây không phải là thứ nó muốn.

Viết đến đây tôi lại nhớ tới nhân vật Peter Keating trong tiểu thuyết Suối Nguồn của Ayn Rand. Ở tuổi ngoài 40, anh ta dường như đã có tất cả những thành công trong lĩnh vực kiến trúc ở thành phố NewYork. Tiền tài, sự trọng vọng, nổi tiếng, một công ty thiết kế hàng đầu, thậm chí anh ta cưới được cả “the best Woman in the show”- Dominique Francon. Ấy vậy đây cũng là lúc anh ta trở nên HOẢNG LOẠN, bởi tất cả những thứ anh ta đạt được dường như trở nên vô nghĩa. Anh ta dần đem những thành tựu kia quăng quật, ném nó đi một cách tùy tiện. Việc duy nhất làm anh ta cảm thấy có ý nghĩa thời điểm này đấy là tìm đến sở thích từ thời ấu thơ – những bức họa. Đây mới chính là ước mơ, khao khát cuộc đời của anh, thứ đã bị bóp chết bởi chính tay người mẹ ruột và guồng máy xã hội.

============================

Khái niệm Dharma (Pháp) trong Phật giáo.

Tôi không phải là người tìm hiểu về Phật giáo, chỉ là tình cờ tôi biết đến khái niệm này khi đọc cuốn “Mặt dày tâm đen” của bà Chin Ning Chu. Đây là cuốn sách gối đầu giường của rất nhiều bạn trẻ Đài Loan cũng như toàn thế giới, nó kết hợp tinh hoa triết lý phương Đông và phương Tây, rất đáng đọc.

Tóm tắt lại là như thế này:

—————————————

Dharma – là “Hành động phù hợp với bổn phận của một người.”

—————————————

Tức là bạn phải sống, hành động, lựa chọn sự nghiệp tuân theo một TRẬT TỰ SẮP ĐẶT CỦA TỰ NHIÊN.

Mỗi người chúng ta đều được tạo hóa trao cho một số phẩm chất riêng biệt, khác hẳn với số còn lại, không ai là giống nhau. Nó giống như bạn chơi game vậy, mỗi class nhân vật ở đấy đều được build sẵn một loạt thiên hướng chỉ số “strength” (thể chất), “intelligence” (trí tuệ), “agility” (nhanh nhẹn)… Bạn phải trung thành với những nhiệm vụ, nghề nghiệp trong game ấy. Strength cao phải làm tanker, warrior tuyến đầu, intelligence cao phải làm pháp sư, agility phải đảm nhận nhiệm vụ sniper, hỗ trợ deal damage đại loại như vậy.

NÓ BUỘC BẠN PHẢI TUÂN THỦ TRẬT TỰ NÀY CỦA TỰ NHIÊN. 

Bạn có từng thắc mắc tại sao những người đi vào nghành dịch vụ chăm sóc: y tá, điều dưỡng, giữ trẻ,… Lại toàn là Phụ Nữ không? Mấy ngành này người ta phân biệt đối xử với Đàn Ông hay sao? No. Đơn giản là nghề nghiệp này chỉ phù hợp, làm thỏa mãn, theo đúng sở trường của những người Phụ Nữ. Nó là DHARMA của Phụ Nữ đấy. Đàn Ông chúng ta không muốn dính dáng tới nó. Không một chút nào.

——————————-

Tôi hoàn thành đoán chắc rằng bất cứ nghề nghiệp nào của bạn, bạn sẽ làm tốt nếu bạn có thể xác định đúng Dharma của bạn cho công việc đó. Một cái ghế, để hữu ích, phải hiểu Dharma của nó và sẵn sàng để người ta ngồi lên nó. Một cây bút chì chỉ hữu dụng khi nó thực hiện Dharma của một cây bút chì. Nếu cái ghế từ chối không cho người ta ngồi lên nó hoặc cây bút chì từ chối thực hiện chức năng viết chữ của mình, chúng là vô dụng.

———————————

Dharma là một quy luật tự nhiên dẫn dắt chúng ta nhận ra ở bất cứ thời điểm cụ thể nào vai trò của mỗi chúng ta đang giữ trong cuộc sống. Trung thành với bổn phận của vai trò riêng biệt đó tại bất kì thời điểm cụ thể nào và chính bản thân việc chấp nhận và thực hiện hành động đó với hết khả năng của mình đó là tuân theo Dharma. Việc làm đó sẽ trở thành người bảo vệ và vị cứu tinh của bạn.

(Trích “Mặt dày tâm đen”. Tôi rất muốn bạn đọc và nghiền ngẫm cuốn sách này.https://sachvui.com/ebook/mat-day-tam-den.89.html)

—————————————

Có những người có Dharma là một nhà giáo.

Có những người có Dharma là một họa sĩ.

Có những người có Dharma là một người lính.

….

Tôi đã xác định được Dharma của mình. Tôi PHẢI LÀM một nhà giáo, một nhà tư tưởng. Thượng Đế sinh ra tôi với bộ não có khả năng tư duy logic, học hỏi, chắt lọc và truyền đạt thông tin. Công việc mà tôi đang làm – đó là viết cho bạn những dòng này đây- Nó đem về cho tôi một niềm hạnh phúc khó tả. Ấy không phải là vấn đề tiền bạc. Tôi có thể làm việc 18 tiếng một ngày, không cần lễ tết, không quan tâm ngày Chủ Nhật. Kể cả ngay ngày mai tôi có chết, tôi cũng không nuối tiếc những tháng ngày đã qua. Bởi vì tôi đã thực hiện đúng trách nhiệm – trật tự mà Thượng Đế giao phó.

Bạn cũng đi tìm Dharma của mình đi.

Đó là TRẬT TỰ CỦA TỰ NHIÊN. Những cá nhân làm trái với quy luật ấy, kể cả có thu được bao nhiêu thành tựu đi nữa, đều có xu hướng đập bỏ con “Golden Goose” như tôi kể trên kia.

Nói đến đây tôi lại nóng máu với mấy con dẩm Feminist đang khuyến khích Phụ Nữ từ bỏ cái thiên chức làm mẹ của mình, lao theo con đường danh vọng của mấy thằng Đàn Ông. 

============================

TẠI SAO NGÀY CÀNG NHIỀU CON NGƯỜI BỊ VƯỚNG VÀO CÁI BẪY NÀY NHƯ VẬY?

Câu trả lời nằm ở bài viết về Chủ nghĩa tiêu thụ Consumerism. Ngày nay, cuộc sống của loài người đang dần bị THƯƠNG MẠI HÓA. Người ta bị “thương mại hóa” từ những ngày đầu lọt lòng, từ uống sữa gì, gửi trẻ ở đâu, lớn lên đi học những gì, vào đại học chọn trường nào… Tất cả đều là một chuỗi những mua bán – trao đổi. ĐỒNG TIỀN phải được đặt lên hàng đầu. Ít ai để ý, thậm chí ném những cái nhìn khinh miệt vào những “sứ mạng”, “nhiệm vụ cao cả” hay “thiên chức”. Đấy cũng là lúc xã hội nảy sinh những vết rạn nứt không thể chữa lành.

“Quảng cáo làm chúng ta phải chạy theo những chiếc oto và quần áo thời thượng, làm một nghề mà chúng ta ghét cay ghét đắng để mua những thứ vô bổ mà chúng ta chẳng cần” ——– “Fight club”

Những người Đàn Ông và Phụ Nữ ngoài kia, tôi nhìn thấy họ đến cái tuổi 40 50 60, đã qua cái nửa bên kia của cuộc đời mới nhận ra điều này. Và với họ đã quá muộn để thay đổi mọi thứ. Đấy là lý do tại sao ngày càng nhiều người tìm đến những cơn “get high” bằng Dopamine như rượu bia, thuốc kích thích, tình dục, những trò đỏ đen đến như vậy. Có một thời gian tôi từng cho rằng họ “điên”, nhưng sau này có cái nhìn tổng thể hơn tôi lại thấy thương cảm cho họ.

Đấy chính là lý do mà tôi hay nói, đa số người ta ngoài kia, hầu hết chỉ có Job (công việc) mà thôi, họ làm gì có Career (Sự nghiệp).

Hiện tượng đập bỏ con “golden goose” này không chỉ xảy ra với lĩnh vực công việc – sự nghiệp

 

Trong những mối quan hệ người với người (Relationship) cũng như vậy. Tôi đã nhìn thấy biết bao anh chàng ngoài kia, sau bao nỗ lực hết mình họ mới “mate” được cô nàng “trong mơ” nào đấy. Đi bên cô, anh ta nhận được biết bao con mắt ghen tị của bạn bè, người thân, đồng nghiệp. NHƯNG.

Chỉ đến khi vào mối quan hệ nghiêm túc, khi thực sự HIỂU cái con người kia rồi, họ mới nhận ra con người này hoàn toàn KHÔNG-DÀNH-CHO-MÌNH. Vì lý do nào thì có trời mới biết được? Nhưng tôi cứ cảm thấy Anh/Cô không phải là người tôi muốn. Cho dù cô có đẹp, anh có giàu đến mấy.

Đấy cũng là lúc người ta có xu hướng “đập” con golden goosen – Họ hủy hoại, né tránh, ruồng bỏ đối tác mối quan hệ kia. Tưởng tượng như anh/cô chỉ muốn giờ này có cơn lũ lụt nào CUỐN “nó” đi khỏi cuộc đời này cho khuất mắt. Những mối quan hệ như vậy nhan nhản.

============================

BÀI HỌC ĐẮT GIÁ. ĐẮT BẰNG CẢ CUỘC ĐỜI.

Loài người lạ lắm. Họ không học được cách phán xét và nhìn nhận từ sai lầm của người khác. Kết quả là từng lớp người, từng thế hệ dẫm lên nhau, HỒ HỞI đi vào cái vết xe đổ rành rành này.

Nếu bạn còn trẻ thì bạn chưa hiểu cái cảm giác này đâu. Hãy thử một lần sống chậm lại, gặp những người lớn tuổi và chia sẻ với họ về vấn đề này mà xem. Rồi bạn sẽ tin tôi thôi.

Chỉ có những người đã từng trải và có một trí tuệ nhất định mới hiểu ra điều này. Tôi may mắn học được bài học này từ họ.

VÀ BẠN CŨNG ĐỪNG VỘI HỎI TÔI LÀ LÀM CÁCH NÀO ĐỂ TÌM RA DHARMA – CON ĐƯỜNG ĐÚNG ĐẮN CHO CUỘC ĐỜI.

Nó không nằm trong bài này. Trong một bài viết với khuôn khổ hơn 2000 chữ tôi không thể giải thích cho bạn hiểu cả một bức tranh lớn được. Tôi chỉ có thể cho bạn xem cái KẾT CỤC BI THẢM nếu bạn đi sai đường.

Cái kết cục của những con người thống khổ, bế tắc, đau đớn.

Bởi vì họ đã dành một phần lớn thời gian cuộc đời cho những điều vô nghĩa.

—————————————-Pill.

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

5 1 vote
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments