Những phương pháp giới tinh hoa (Elite) dùng để kiểm soát đám cừu.

Michael Sabestian, đăng tải vào ngày 14 tháng Tư năm 2016

Dịch từ bài gốc: 7 METHODS THE ELITES USE TO CONTROL US

 

Mọi xã hội đều được điều hành bởi giới tinh hoa (elite). Thời xưa, giới tinh hoa ở đây là những đấng quân vương, quý tộc cha truyền con nối. Ngày nay, họ là đám tài phiệt “toàn cầu hóa” (globalists), giới lãnh đạo, chính trị gia tả khuynh hay các tập đoàn công nghệ lớn – thuộc giới 1% cai trị. Sau đây là những kỹ thuật họ dùng để duy trì vị trí thống trị của mình.

Tham khảo các bài viết sau đây để hiểu “giới tinh hoa”-Elite gồm những ai:

Ba phương pháp đầu tiên trong danh sách dưới đây là những thứ chúng ta khó tác động tới được. Chúng nằm trong bàn tay của chính quyền, cũng đồng nghĩa với việc nằm trọn trong tầm kiểm soát của đám tinh hoa. Về lý thuyết, ta có thể thay đổi chúng bằng lá phiếu. Nhưng trên thực tế, dân chúng gần như không thể tác động tới ba chính sách này.

Bốn phương pháp cuối được nắm hoàn toàn bởi giới tinh hoa, nhưng việc sử dụng chúng làm sao là ở nơi mỗi người chúng ta. Nếu bị những thứ đó kiểm soát, ta hãy tự trách mình chứ đừng trách ai.

1. Bạo lực

Một trong những cách giới tinh hoa kiểm soát người dân rõ ràng nhất, là thông qua bạo lực, như một lời cảnh cáo. Nếu một người nào đó ở ngoài tầng lớp cai trị muốn đạt đến vị trí ngang hàng với họ, anh này sẽ sớm bị giết hoặc bỏ tù. Nói thật, mọi tầng lớp cai trị đều sử dụng phương pháp này.

 

Hoa Kỳ đã xuống tay bằng bạo lực rất nhiều, hòng duy trì cái trật tự đã được định sẵn (established order). Thông thường, bạo lực luôn bị lạm dụng quá mức. Tỉ dụ, vào năm 2013, một nha sĩ tên Mariam Carey lái xe tới trạm kiểm soát an ninh của Tòa Bạch ốc. Khi một nhân viên trạm kêu cô ngừng xe, Mariam lại quay đầu xe và bỏ đi, thay vì làm theo yêu cầu. Các nhân viên trạm cố chặn Mariam lại, trong khi cô nha sĩ này cứ nhấn ga chạy đi. Cuộc rượt đuổi này kết thúc khi các nhân viên bắn chết cô – một người mẹ trẻ, còn đang nuôi con nhỏ – trong khi cô này chẳng hề gây nguy hiểm gì.

Nhà nước độc quyền nắm vũ lực là hình thức trị quốc khả thi nhất. Sử dụng đúng cách, nó sẽ đem lại trật tự mà không gây ảnh hưởng tiêu cực lên đa số người dân. Bạo lực (thông qua vũ lực) chỉ trở thành vấn đề, khi nó bị lạm dụng.

2. Phúc lợi xã hội.

 

Hàng ngàn năm nay, các chính quyền đã dùng những gói phúc lợi để xoa dịu, dụ ngọt dân đen. Trong những ngày nền Cộng hòa La Mã gần sụp đổ, các chính trị gia đã phân phát bánh mì cho dân nghèo, để đổi lấy phiếu bầu từ họ.

Không may là, mưu đồ “mua phiếu bầu” của dân đen không kéo dài lâu. Một khi dân chúng biết rằng, họ có thể bầu cho những ai đem “đồ miễn phí” tới tay mình, thì nền Cộng hòa khi đó sẽ trở nên hỗn loạn, vì giới lãnh đạo sẽ chỉ còn toàn là những kẻ cơ hội. Họ được bầu lên không phải vì có tài có đức, mà là vì có lắm tiền để mua chuộc dân chúng bằng “bánh mì”. Sau nhiều biến động về chính trị, cuối cùng thì, việc một nhà độc tài mạnh mẽ như Julia Ceasar lên nắm quyền cũng hẳn là điều tất yếu.

Ngày nay, chính quyền cung cấp thức ăn và nhà ở miễn phí, thậm chí là cả điện thoại di động miễn phí cho dân nghèo, cốt để “mua” lấy phiếu bầu, và để họ không bất mãn mà làm loạn. Khi nghe tin Hillary Clinton đệ trình một gói hỗ trợ nào đó, bạn chớ có vội nghĩ rằng bà ta quan tâm đến công dân, đồng bào. Nó luôn luôn là một phương pháp để kiểm soát và kiếm phiếu bầu.

3. Thuế

 

Thuế đã từng là thứ khiến người Mỹ căm phẫn và quyết giành độc lập từ người Anh.

Giới tinh hoa dùng thuế để cản đường, ngăn không cho người khác trở nên giàu có và đứng ngang hàng với tầng lớp cai trị bọn họ. Ở Hoa Kỳ, giới 1% giàu có nhất phải trả thuế rất ít, bởi vì thu nhập của họ phần lớn đến từ lãi vốn (capital gains), nên phải chịu mức thuế ít hơn so với thu nhập của người bình thường.

Hài hước ở chỗ, Đảng Dân chủ muốn đánh thuế những người thu nhập cao trên danh nghĩa “trừng phạt giới nhà giàu” – nhưng trên thực tế lại tiếp tay duy trì vị thế thống trị của đám tinh hoa, giới “siêu giàu”. Để thúc đẩy sự linh hoạt của nền kinh tế, hệ thống thuế khóa nên được điều chỉnh, với mục tiêu giảm mức thuế đánh vào những người có thu nhập bình thường.

4. Các trận đấu thể thao.

 

Karl Marx đã từng nói một câu nổi tiếng rằng: “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”. Câu nói đó có thể đúng vào thời của Marx, nhưng hoàn toàn sai nếu được nói vào thời bây giờ. Thời nay, tôn giáo chỉ đóng một vai trò nhỏ trong đời sống của đa số mọi người. Thay vào đó, thứ thuốc phiện ghê gớm đối với đàn ông thời hiện đại, chính là các trận đấu thể thao.

Có hàng tá đàn ông (và ngày càng nhiều phụ nữ) trong chúng ta dành trọn ngày thứ Bảy và Chúa nhật chỉ để dán mắt vô màn hình TV, theo dõi các trận đấu thể thao, từ đội bóng học đường cho tới các giải đấu chuyên nghiệp. Và nó chẳng còn đơn thuần là giải trí nữa. Người ta xem trọng thể thao tới độ, họ có thể suy sụp nếu đội mình yêu thích bị thua trong trận đấu.

Thể thao là ngành công nghiệp tỉ đô ở Mỹ, và nó được đầu tư bởi giới tinh hoa, những người đủ giàu để sở hữu các đội thể thao. Ngay cả đội bóng trong các trường cao đẳng cũng được đài thọ bởi các nhà tài trợ giàu có.

Mang đến cho chúng bánh mì và gánh xiếc, và chúng sẽ chẳng bao giờ nổi loạn.

Để tránh khỏi việc bị kiềm chân bởi các môn thể thao thu hút người xem, dễ gây mất tập trung, bạn phải xác định quan điểm rõ ràng. Chẳng có gì sai khi xem một trận đấu thể thao vào ngày cuối tuần để giải khuây. Nhưng việc ném tiền bạc vào việc mua những thứ linh tinh liên quan tới trận đấu, phí sức lực để tra cứu tỉ số – những điều này thật vô nghĩa. Sao phải buồn vui, bận lòng với trận đấu của “hai tập đoàn”? Và tốt hơn hết là hãy trực tiếp chơi thể thao, thay vì xem người khác chơi qua màn hình TV. Những lời khuyên tương tự cũng áp dụng với mục thứ 5 sau đây.

5. Phim khiêu dâm

 

Xuất hiện từ thập niên 1950, các nhà làm phim khiêu dâm đã khơi nên cuộc chiến kéo dài ba thập niên nhằm đảo lộn và làm suy yếu những quy tắc về thuần phong mỹ tục của Hoa Kỳ. Họ đã thành công. Với sự ra đời của Internet, phim khiêu dâm (hay còn gọi là phim heo) đã trở nên quá quen thuộc. Trong khi những người theo phái libertarian* có thể ngợi ca điều này như một “chiến thắng” của tự do cá nhân, sự thực lại cho thấy, đây là dạng thức kiểm soát đám đông hiệu quả nhất đến từ giới tinh hoa.

*Chú thích: Chủ nghĩa libertarian (có thể tạm dịch thành chủ nghĩa tự do cá nhân, khác với liberal) là một tư tưởng nằm ở tận cùng bên phải trục phổ quang chính trị, đề cao chủ nghĩa cá nhân, cho rằng Nhà nước nên can thiệp càng ít càng tốt vào các vấn đề công dân. Đến nỗi, đôi khi, họ còn được gọi là những người vô chính phủ.

Tôi không cần phải nói với bất kỳ gã đàn ông nào về sự mạnh mẽ của ham muốn tình dục (sex drive). Ai cũng thấy sự kích thích thị giác của phim heo rất dễ gây nghiện. Vài nghiên cứu cho thấy ít nhất một nửa đàn ông đều bị nghiện. Tôi nghĩ, tỉ lệ đó cao hơn nhiều.

 

The Coomer – meme diễn tả rõ nét thực trạng của đa số thanh niên bây giờ

Xem phim khiêu dâm gây uổng phí rất nhiều thời gian. Thay vì bắt tay vào làm những điều có ích, nhiều người đàn ông dành cả một đến hai tiếng đồng hồ một ngày, chỉ để tìm những hình ảnh, thước phim mát mẻ. Khối thời gian đó, chẳng phải tốt hơn nếu được dùng để đẩy tạ, học võ, tán tỉnh các cô gái, lập gia đình hoặc một công ty hay sao?

Nhưng phim heo không chỉ gây phí thì giờ. Nó còn lấy đi năng lượng, chí tiến thủ của một người đàn ông. Nó đánh lừa bộ não người đàn ông đó, cho rằng anh là “Hoàng đế Trung Hoa, xung quanh mình là 300 nàng trinh nữ sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của anh”. Nói cách khác, chìm đắm trong phim khiêu dâm khiến đàn ông tự hài lòng với những gì mình có. Cứ trông những chàng trai ăn cỏ* bên Nhật Bản thì rõ. Mấy anh chàng đó chọn ngồi ở nhà và thủ dâm thay vì lấy vợ và đạt được những gì tốt đẹp hơn cho cuộc đời.

*Chú thích: Chàng trai ăn cỏ (herbivore men hay grass-eater men), là từ dùng để chỉ những chàng trai chọn lối sống độc thân,không có hứng thú với việc kết hôn ở bên Nhật Bản.

Cho dù vô tình hay hữu ý, phim khiêu dâm cũng đã trở thành một trong những công cụ hữu dụng nhất để kiểm soát đám đông. Còn đang bận đập vô não mình những hình ảnh khêu gợi dục vọng, bạn đâu thể để tâm đến tình hình đất nước, đâu thể biết sự thật rằng chính quyền nước mình đang dần nằm trong tay giới giàu có. Từ đó, bạn cứ mặc kệ, để bị đối xử như trâu bò, bỏ sức cày cuốc để nuôi gia chủ ngày một to béo hơn.

Tham khảo bài viết liên quan:

6. Truyền thông giải trí.

 

Bài đăng phổ biến nhất trên blog của tôi cũng là bài đầu tiên tôi viết. Chủ đề là về những gì tôi đã học được sau khi xem Naked and Afraid – một chương trình truyền hình thực tế về chủ đề sinh tồn trên TV. Tôi nghĩ bài này cũng thực sự mang những thông điệp có ích. Nhưng các bài viết về chủ đề khác của tôi, cũng có đầu tư nhiều hơn, thì lại chẳng có mấy ai truy cập vô. Hẳn là vì viết về phim ảnh, nên bài viết của tôi mới thu hút nhiều người đọc như vậy. Các bài viết bàn về phim ảnh trên trang Return of Kings cũng rất đông lượt tương tác.

Cũng như xem thể thao, chẳng có gì là sai khi thưởng thức phim ảnh, chương trình truyền hình hay chơi game, miễn là trong chừng mực vừa phải. Nhưng các ấn phẩm giải trí phổ biến thường được lồng ghép vô trong đó những thông điệp tuyên truyền cấp tiến (progressive agenda). Và cũng giống như phim heo với coi thể thao, đắm chìm quá vào các chương trình giải trí sẽ che mờ mắt, không cho ta thấy rõ những thứ đang diễn ra ở thế giới thực.

Làm sao để biết bản thân có bị nghiện các ấn phẩm giải trí hay không? Đơn giản lắm! Nếu bạn đã là một người đàn ông trưởng thành, những vẫn cảm thấy phần phim Star Wars mới ra mắt có một sức hút mạnh mẽ, thì đúng là bạn bị nghiện giải trí rồi. Mai mốt, khi một bộ phim bom tấn được ra mắt, cứ đợi phim đó xuất hiện trên các trang web xem phim online đi. Khỏi tốn tiền ra rạp.

Tham khảo: https://redpillvn.org/tim-hieu-khai-niem-vo-thuc-bi-an-la-dang-sau-nhung-an-pham-truyen-thong/

7. Mạng xã hội

 

Nếu không bị chi phối và kiểm duyệt bởi đám tinh hoa, mạng xã hội có thể là một công cụ cực kỳ hữu hiệu ta có thể khai thác để khôi phục những trật tự cũ. Không may là, 99% mọi người không sử dụng nó vì mục đích tốt. Họ dùng mạng xã hội chỉ để câu like. Họ dùng để câu view, câu like. Phụ nữ làm những gì trên mạng xã hội, ta khỏi cần nói. Nhưng ngay cả nhiều tay đàn ông cũng vậy thôi. Suốt ngày khoe hình rượu chè, nhậu nhẹt.

Cách tốt nhất để chấn chỉnh vấn nạn này, là hãy sử dụng mạng xã hội một cách có ý thức. Nếu bạn sa vào cảnh mỏi mòn đợi lượt like hay cãi lộn xàm ở trên mạng, hãy tắt điện thoại đi, và làm điều gì đó có ích hơn.

Kết luận

Triết gia thời Hy Lạp Cổ đại Aristotle đã dạy rằng, “Tự do không phải là thích cái gì làm cái đó. Tự do đích thực là khi ta hành động theo lý trí”. Nếu ta không thể làm điều tốt, chúng ta vẫn chỉ mãi là nô lệ. Dù có thốt ra vạn lời hoa mỹ đi chăng, thì sự thật là ta cũng phải mang kiếp nô dịch mà thôi.

Tự giải thoát bản thân khỏi vòng kiểm soát của giới tinh hoa có thể chưa lật đổ được họ ngay, nhưng nó khiến cuộc sống của bản thân mình tốt hơn. Nội điều này cũng đủ khiến ta ra sức phấn đấu rồi.

Nếu bạn thích bài viết này, cũng như có quan tâm tới tương lai của xứ Tây phương, hãy tìm đọc cuốn Free Speech Isn’t Free của Roosh Valizadeh. Cuốn sách sẽ đem đến bạn một cái nhìn cận cảnh hơn về mưu đồ hủy diệt sự nam tính của đàn ông bởi đám tinh hoa “toàn cầu hóa”, bằng cách thúc đẩy kiểm duyệt ngôn luận, phong trào nữ quyền và nạo phá thai. Những trang sách này cũng sẽ chia sẻ cho bạn kiến thức và công cụ để đương đầu với đám cánh tả ngoài kia. Click vô đây để biết thêm thông tin chi tiết cuốn sách. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp duy trì chiến lược nhóm chúng tôi.

======================

Mỗi một like, share, comment của các bạn là một đóng góp cho sự phát triển của cộng đồng.

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments