Tại sao đám đông lại ghét Red Pill?

Có một kỷ niệm ngày thơ ấu mà tôi nhớ mãi đến bây giờ.

 

Thằng nhóc Pill được mẹ mua cho đồ chơi trung thu. Cái đèn lồng làm bằng giấy màu, que tre bạn còn nhớ chứ? Năm nào chẳng như thế. Chuyện của mấy đứa trẻ con, chẳng có gì quá to tát.

Cho đến khi nó nhìn thấy bọn nhóc con trong xóm được ba mẹ mua cho những chiếc đèn làm bằng nhựa của Trung Quốc. Ôi chao sao mà nó xịn, nó chạy bằng pin nhé, cái hình con cá chép, cái hình hoa sen, màu sắc sặc sỡ hơn, còn phát ra nhạc nữa? Một cảm giác vừa tủi hổ, vừa tức tối, vừa căm hận bùng lên trong đầu thằng nhóc. Nó ôm cái đèn chạy về nhà, đứng trân trân nhìn “bà bu” đang nấu cơm chiều trong bếp:

Răng rứa cu?”- Mẹ nó hỏi.

Nó chỉ đợi có thế. Đợi bà ấy dừng tay mà để ý tới thằng con khốn khổ ấy. Bao nhiêu căm hận chỉ chờ đến lúc đó mới được xả. Cầm cái đèn vừa đập bèn bẹt xuống đất nó vừa chửi:

“NHÀ NÀY KHÔNG AI THƯƠNG TÔI HẾT !!!”.

:)) Tất nhiên là hôm ấy ăn đòn. Bà bu đập nó sấp mặt L, đập nhừ tử, đập cho nhớ đời. 

——————————————

Sau này lớn lên tôi mới nhận ra bài học. Vấn đề không nằm ở mẹ tôi, không nằm ở cái đèn lồng, cũng không nằm ở mấy thằng nhóc cùng xóm…

Lỗi lầm nằm ở tôi. Chính tôi.

——————————————

Mà tại sao tôi lại kể cái kỷ niệm này cho bạn đọc? Lát nữa sẽ rõ.

====================================

Chúng ta đều đã từng một lần (hoặc rất nhiều lần) trong đời trở nên TỨC GIẬN khi biết được sự thật về điều gì đó. Nó xảy ra với bạn, với tôi, với tất cả những người ngoài kia.

————————————-

Bởi vì sự thật làm con người ta ĐAU.

————————————-

Sự thật thì nó luôn trần trụi và nó không tha một ai. Người ta chưa cảm thấy đau đớn là bởi họ chưa phải NẾM TRẢI HẬU QUẢ mà nó mang lại mà thôi.

Bất cứ ai khi đứng trước sự thật cũng đều trải qua cảm giác đau đớn, tủi hổ, tức giận hết. Chỉ khác biệt ở chỗ người ta đối diện với nó, điều khiển cảm xúc những thời điểm ấy ra sao mà thôi.

Theo quan điểm của tôi, người ta có những cảm xúc TIÊU CỰC này khi đối diện sự thật, bắt nguồn bởi 2 lý do:

  1. Người ta dành toàn bộ sự tin tưởng cho một điều sai lầm, nhưng không hề nhận ra.
  2. Người ta biết mình đã sai lầm, nhưng điều sai lầm đó lại vô cùng QUAN TRỌNG với họ.

Một người chồng hết mực tin yêu vợ, anh nghĩ cô ấy phải là một Phụ Nữ hoàn hảo bước ra từ chuyện cổ tích. Cho đến khi biết được cô đang ngoại tình. Tất nhiên anh sẽ bị sụp đổ bởi những cảm xúc tiêu cực.

Những bà mẹ đơn thân sẽ gặp khó khăn (thậm chí là bế tắc) khi đi tìm kiếm mối quan hệ lành mạnh tiếp theo, những đứa con của họ sẽ gặp phải chấn thương tâm lý suốt cuộc đời… Đó là sự thật. Với bạn – một người ngoài cuộc, thì điều ấy sẽ chẳng là gì. Nhưng với những Single Mom thì rõ ràng đó là một cái tát trời giáng mà họ không muốn nghe. 

Qua 30 tuổi Phụ Nữ sẽ bị giới hạn thị trường Đàn Ông. Em nào còn trẻ sẽ nuốt trôi sự thật dễ dàng thôi. Nhưng với những người đã “tiêu xài” hết quãng thời gian này mà chưa tìm được bến đỗ cuộc đời thì sao? Chẳng phải đây là ác mộng hay sao?

Những anh chàng lớn lên trong thế giới Disney Land sẽ tan tành giấc mơ khi biết rằng Phụ Nữ không phải là những thiên thần hay những vị thánh. Họ cũng có những mảng tối, những góc cạnh xấu xí. Bởi họ cũng là con người… Đó là sự thật.

Và còn hàng ngàn, hàng vạn sự thật đau đớn khác.

 

—————————————–

Sẽ ra sao nếu từ nhỏ bạn đã được “đút” cho ăn những điều dối trá bullshit, bạn không hề nhận ra nó, và giờ này những điều dối trá đó quay lại tát thẳng vào mặt? Nó gây nên những hệ lụy kinh khủng mà bạn sắp phải chịu?

Bạn hiểu cảm giác ấy chứ?

—————————————–

Bạn trở nên buồn chán, thất vọng, tủi nhục… Tất cả những từ vựng chỉ cảm xúc tiêu cực mà cuốn từ điển tiếng Việt có thể liệt kê.

Bạn trở nên vô cùng TỨC GIẬN.

Bạn phải tìm nơi trút bỏ sự tức giận ấy. Trút bỏ lên bản thân, lên người khác, và đặc biệt nhất này, trút lên cái thằng dám nói ra sự thật ấy. Ohh yeah, chính nó đấy. “Thằng ôn dịch” ấy dám chọc vào nỗi đau, sự tổn thương che giấu bấy lâu nay của bạn.

Thằng nhóc con trong câu chuyện trên kia, nó không thể chấp nhận sự thật rằng nhà nó nghèo, mẹ nó chỉ sắm được có như vậy thôi. Thay vì chấp nhận sự thật đau đớn ấy, nó TRÚT GIẬN lên mẹ nó, lên cái món đồ chơi vô tri vốn không phải là nguyên nhân vấn đề.

Không có ai bị ghét bằng người dám nói lên sự thật.

Phản ứng của thằng nhóc con ấy còn xuất hiện ở đa số người “trưởng thành” bây giờ. Họ chưa hề trưởng thành. Họ chỉ đang NGHĨ rằng họ đã trưởng thành mà thôi.

Hiểu được phản ứng tâm lý này của họ thì mọi chuyện trở nên dễ thông cảm mà thôi. Người ta trở nên tức giận mà quăng shit vào mặt bạn khi nói lên sự thật, phải hiểu rằng vấn đề KHÔNG NẰM Ở BẠN, mà nó nằm Ở HỌ. Đấy là vấn đề của họ.

Họ đổ lỗi lên Cha mẹ, vợ chồng, con cái.

Họ đổ lỗi lên xã hội.

Họ đổ lỗi cho tất cả mọi người xung quanh… Trừ bản thân họ ra.

Cái việc chấp nhận thực tại rằng chính mình đã sai – nó khó khăn hơn mọi điều gì khác trên đời. Đấy là lý do rất ít người có được cái khả năng ấy.

Cái đám đông ấy không muốn nghe sự thật đau đớn. Nhiều khi họ còn dùng cái quyền lực số đông ấy làm nhiều chuyện tồi bại. Cái đám đông hung hãn đã ép Socrates uống thuốc độc, cái đám dám đóng đinh Chúa Jesus lên cây thập giá… Bọn họ không có tư duy, cũng không hề sử dụng lý lẽ. 

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ ĐÁM ĐÓ ĐƯỢC TOẠI NGUYỆN.

Rất nhiều người chọn quỳ gối, khom lưng, bẻ cong sự thật để thỏa mãn đám người ấy. Đừng bao giờ làm thế. Bởi vì nếu xét về đường dài, sự thật sẽ luôn được phơi bày bằng cách này hay cách khác.

Đến cuối cùng, sự thật luôn chiến thắng.

——————————————-Pill.

 

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments