Hành trình đi tìm Dharma- tiềm năng ẩn mỗi con người.

Trước tiên bạn phải đọc và hiểu bài viết này trước, đây là bài trên page của Sang Do: https://www.facebook.com/pepeandlife/posts/129651278674976

=================================

Pepe, wojak, meme hay vô thức tập thể hay program nhận thức

Credit: Danh Do (bài dễ đọc)

Chap 1. (bài dài, nên chia làm đôi, chưa có phân tích pepe, wojak gì, hình post là để câu view)

I . Giới thiệu.

Đây là một bài mà mình ấp ủ viết (chả hiểu tại sao, chắc thích thì viết, những bài trong page này cũng vậy, toàn là do hứng ngẫu nhiên mà viết).

Bạn có thể coi nó như là một bài thường thức nghệ thuật (thiệt ra, mình lập page này là cũng muốn chém gió về art, mình thích xem tranh, cơ mà để xong bài này đã, coi phản ứng sao rồi mình viết về art). Hay một bài phân tích về xã hội, hay đơn giản chỉ là chém gió về meme (meme là gì tự search ha).

Bài sẽ phân tích chính về 2 nhân vật Pepe và Wojak (my favorite, hehe), hoặc bạn có thể coi đây là bài luận (trá hình bài chém gió, giống kiểu karaoke ôm trá hình ấy) về khả năng xử lý hình ảnh của chúng ta.

Mình viết bài này thêm cái là để apply mấy cái concept mình học, khuyên mấy bạn nên viết, hệ thống lại kiến thức phết.
Và thanks 2 thằng tâm thần giúp mình viết bài này. Haha.

II. Thân bài.

1 . Giới thiệu vài concept căn bản cho mấy bạn hiểu để enjoy bài viết này (nói căn bản chứ khó hiểu vkl, cơ mà mình cũng sẽ viết lại ver bình dân với ví dụ cho mấy bạn hiểu).

A. Vô thức tập thể

Nói sơ về cơ chế, chúng ta là một bộ máy sinh học với nhiều program được tiến hóa để phục vụ sinh tồn. Trải qua nhiều triệu năm tiến hóa, có nhiều loại tri thức được “nén” lại trong DNA. Tri thức đó có thể là về vận động, cách các hệ thống hóa sinh làm việc, cách nhìn nhận vấn đề, các skill (chém gió, học toán nhanh, khéo léo, viết lách, ngôn ngữ). Và đống tri thức đó đợi môi trường cần gì thì mới giải nén ra để xài. Tại sao tự nhiên không cho ta unlock hết luôn, vì cơ chế unlock hết rất tốn tài nguyên (năng lượng), nên nếu bạn ở môi trường (chữ môi trường này rất rộng có thể hiểu là thế giới mà bạn tương tác) thế nào thì gene sẽ express ra những tính trạng của nó trong những môi trường đó – economic efficiency. (sẽ post nguyên bài về gene expression, cơ mà để sau)

Ví dụ: bạn sống trong môi trường cần vận động nhiều thì biểu hiện ra sẽ là bạn cơ bắp, bạn sống trong môi trường sử dụng ngôn ngữ nhiều -như mình viết chẳng hạn, thì bạn sẽ có cảm nhận về ngôn ngữ tốt và có skill chém gió giỏi (đứa nào muốn chém gió giỏi thì tập viết, đừng lười biếng rồi hỏi làm sao để giao tiếp tốt).

Và trong đống tri thức đó, có khả năng (program) nhìn nhận hình ảnh.

(khúc này là phỏng đoán, giả thuyết, không tin cũng được, đừng dizz mình, mình đọc nhiều nguồn, giờ chả nhớ ở đâu mà cop vô)

Trong quá trình tiến hóa, thì tổ tiên ta đã tiếp nhận vô số ảnh mẫu về thế giới mà họ tương tác (môi trường, con người, thú vật, biểu tượng). Thiệt ra ban đầu mấy cái hình mẫu đó không có ý nghĩa, cơ mà trải qua nhiều lần sml và nhiều lần sung sướng với các biểu tượng đó, mà tổ tiên chúng ta mới hình thành nên cái path có ý nghĩa với những hình ảnh đó. (Có một thực tế vừa khắc nghiệt vừa buồn cười rằng chúng ta “học” nhanh nhất khi chúng ta đau hay chúng ta sướng).

Hình vẽ nào được lặp đi lặp lại nhiều lần trong các hang đá từ thời nguyên thủy? Đấy chính là thứ ám ảnh loài người thời đó nhất.

Ví dụ: ngày xửa ngày xưa khi X và Y (nhân vật tưởng tượng thời tiền sử) thấy con rắn, X thì chọn không chơi với rắn vì nghi ngờ(sợ rủi ro), Y thì chọn chơi với rắn (có rủi ro, cơ mà biết đâu tiếp xúc với nó thì nó ban phép, cho mình skill ẩn oánh chết cm thằng X giành em A mông to thì sao). Y chơi với rắn, rắn cắn Y, Y sùi bọt mép, giãy đành đạch, Y chết. X thấy Y đau đớn sùi bọt mép giãy đành đạch, X sợ hãi tột độ, sau đó não X tiết ra (hay có cơ chế sao đó) chất làm X sợ hãi khi thấy rắn, và não qui định rằng thông tin này là quan trọng, nên X cần phải “khắc cốt ghi tâm” (haha, sực nhớ tới anh Châu Tinh Trì trong thần ăn). Não khắc sâu vào DNA, X là người sống sót, X có con, con X cũng có cơ chế thấy rắn là sợ. Thấy rắn là né.

Hình tượng con rắn trong Kinh Thánh.

Ví dụ tiếp: Y chết, còn mỗi X. Lúc này bộ lạc có gái A, B và C. Gái A thì mông to, gái B thì ngực to, gái C thì cả mông lẫn ngực đều lép. Lúc này X có cơ hội mate với cả 3 cô. Tới đây thì trong đầu X không có khái niệm đẹp hay không đẹp, đối với X, chỉ cần đó là gái. Tới lúc cả 3 cô có con, thì A B dễ đẻ dễ nuôi, C thì khó đẻ khó nuôi. X thích A, B vì đẻ cho X nhiều con, chăm con X giỏi, X ưng cái bụng, não X tiết ra chất rằng A và B là đẹp, C hok ngon, cho C vào lãnh cung. Não thấy đây là thông tin quan trọng, nên lại “khắc cốt ghi tâm”, cơ mà tới đây, X có con rồi, truyền qua gene sao, nên X ngoắc XA1, XA2, XB1, XB2 (con X) lại và dạy rằng: Con ơi nhớ lấy lời cha, có mông có ngực mới là gái ngon. Thế là bọn này nghĩ thế là đẹp, nên cứ chọn gái gout của thằng cha nó, cuối cùng thì chúng ta có một nhóm người thích mông và ngực. Thấy mông ngực thì like share ầm ầm (còn mấy bài ngồi viết đau cả đít, nhũn cả não thế này thì lèo tèo, buồn xĩu, huhuhu).

Bàn tiếp về bọn hậu duệ (thích mông và ngực) tạm gọi là Xxx. Sau này bọn hậu duệ thấy mông và ngưc thì thích nhưng bọn nó không hiểu, cứ thích thế thôi, like share thế thôi. Nhưng thực ra phần thích đó nó là phần phóng chiếu của vô thức. Cơ mà vô thức không biết tiếng việt, vô thức không biết tiếng anh, vô thức communicate (tương tác trò chuyện) với Xxx bằng hormone hay hóa chất gì đó. Xxx ra đường thấy gái đẹp, méo nói nhiều, Vô thức làm não tiết chất ra làm Xxx hứng say mê liền. Xxx về nhà chơi game thắng, méo nói nhiều, vô thức làm não tiết ra chất làm phê.

lol

Xxx có bạn là Vlxx. Xxx sợ rằng gout mông to ngực to của mình là sai trái, Xxx buồn, Xxx tâm sự với Vlxx. Hóa ra Vlxx cũng thích thế. Carl Jung gọi những thứ share chung như thế là vô thức tập thể. Viết tới đây chắc nhiều đứa cười mỉm, thiệt ra tính lấy ví dụ con rắn, cơ mà thấy nó nhàm quá, mình không thích, mình thích Vlxx cơ.
(Cơ chế và ngôn ngữ Carl Jung phức tạp hơn, bạn nào thích thì tự tìm hiểu thêm, mình chỉ diễn lại theo ver đơn giản, bình dân theo cách mình hiểu).

Và thế giới thì rộng lớn vãi ra, nên các đoạn info nén (tạm coi là vô thức tập thể cũng nhiều đến mức không tưởng, nên nhiều lúc có những thứ mình nhìn mà không hiểu ý nghĩa hoặc nói chính xác hơn là không “cảm” được vì mình không có đoạn info nén đó). Theo kiểu dân ta nghe bài beat 999 đóa hồng thì nghĩ ngay đến múa quạt và cậu Bảnh. Còn tây thì nó chỉ là tạp âm.

Thực ra quá trình học, làm việc, tương tác xã hội (cũng là một dạng học) là quá trình bạn giải nén mấy cái file nén đó. Ví dụ ngoài đời đơn giản thôi, mấy đứa công tử bột thư sinh cho đi làm công nhân 6 tháng (hehe, chuyện đời tôi) là hình tướng, lối tư duy khác hẳn, sau đó cho nó cắn redpill tự làm riêng (cũng là chuyện đời tôi, hehehe) thì nó dòm (và tất nhiên) là tư duy của nó càng khác nữa.

Nói tới đây, thì thấy những bài viết của mình (hay những info tri thức ok mà bạn đọc – lãnh ngộ được) là để giải nén cho mấy bạn, hơi khó đọc, cơ mà giải nén chưa bao giờ là một quá trình dễ dàng. Giải nén – hay học là một painful process. (đọc thấy ưng nhớ donate nhaaaa).

B. Phần này giải thích rõ hơn tại sao bạn lại có cảm xúc nhất định với một thứ gì đó

(Hay nói nôm na hơn là tại sao bạn đưa ra nhận định rằng một thứ gì đó là hài hước)

Đứa nào (à nhầm, bạn nào) hardcore muốn hiểu thêm về cơ chế tại sao một thứ có ý nghĩa với mình với cách trình bày khoa học và chi tiết hơn thì đọc bài này (cơ mà khó đọc vkl, do Sang Do viết)
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=129204155386355&id=103942814579156&__tn__=K-R

Đây là ver bình dân (do Danh Do – anh Sang Do – viết, à mấy bài trong page này mà bạn thấy giọng văn này là do mình viết)

5 phút giảng lý thuyết:

Đại khái là vầy. Tâm trí bạn có nhiều lăng kính, lớp (layers), hay màng (filters) (hiểu là program xử lý thông tin nhận được). Những thứ mà chúng ta tiếp nhận qua các giác quan (nghe, nhìn, sờ, nếm) là các dạng thông tin. Từ từ bình tĩnh đọc nha.

Thông tin đó đi qua các program xử lý của bạn, nếu bạn có program xử lý chuẩn thì bạn sẽ hiểu được info đó tốt hơn. Dùng các từ bình dân hơn là bạn lãnh ngộ tốt hơn, nghe bài này thấm hơn, đọc bài này đồng cảm. Hay đơn giản hơn, nếu não bạn quen xử lý thông tin thì đọc page này dễ hơn và thấy cái thú vị (nếu có, huhu).

Mỗi người là 1 con AI phức tạp vl, qua bao lâu quá trình deep learning, programs đè lên programs thì chính con AI cũng ko biết nó xử lý thông tin như thế nào.

Có bao nhiêu thông tin (kích thích từ ngoại cảnh, cảm giác) nhưng bạn sẽ chỉ đồng cảm hay hiểu được một số dạng thông tin nhất định, vì bạn có cùng tần số, hay những program có thể xử lý thông tin ở tần số đó.

Cho nên có nhiều thứ chúng ta chỉ cảm thấy nó deep thôi chứ tại sao nó deep thì ko biết đc.

Việc chúng ta phân tích thứ gì đó, ví dụ như mình rảnh L ngồi phân tích con ếch xanh này, là mình đang decode con ếch đó thành suy nghĩ ngôn ngữ (cho mấy bạn đọc). Cho nên sẽ không ai có cảm nhận giống ai (một cách hoàn toàn) về một thứ gì đó, vì layers xử lý thông tin khác nhau.

Viết tới đây chắc có đứa (à nhầm, bạn) bốc khói rồi. Thôi cho ví dụ cho dễ hiểu.

Ví dụ như người nước ngoài(giả sử có học tiếng việt luôn) mà có nghe câu “khộ trước sướng sau, thế mới giàu, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu” (viết tới đây chợt nhớ anh võ sư ăn tiền ma chay, bị xuống chó bị anh chị em nghệ sĩ xóa hình, thương anh). Như mình nghe thì thấy mắc cười, cơ mà tây cho dù nó có nghe thì nó cũng không hiểu vì nó không có layer (program) xử lý mấy cái joke văn hóa việt nam.

Hay như ông bà ta có câu “đàn gẩy tai trâu” ấy (ông bà xưa thiệt sâu sắc và tinh tế)
Hay như mấy cái emo   😡 , không cần học lắm ta vẫn xài được.

À, ví dụ này hay đây, bạn không cần hiểu tiếng nhật thì vẫn enjoy Jav được. Cơ mà tin mình đi, hiểu tiếng nhật, hay coi có sub, trải nghiệm sẽ được nâng tầm (hề hề).

Cũng giống như intellectual (không biết dịch sao, đại khái là người có tri thức cao) xem tranh hay nghe nhạc cổ điển thì sẽ enjoy hơn bạn nhiều vì họ có nhiều hiểu biết (layers, hay program) để xử lý thông tin hơn bạn, nên coi thấy thích hơn.

Nói chung thì Insight (không biết dịch sao, tạm coi là nội hàm, nhận thức, nội công) mà mạnh thì nhìn gì cũng thấy hay, dòm gì cũng chém được, (giống người viết bài này, hề hề).

=================================

Trước đây tôi có một bài viết đề cập đến khái niệm Dharma (https://redpillvn.org/hoi-chung-tu-huy-diet/), bài này sẽ làm rõ vấn đề, làm thế nào để đi tìm nó.

Bài này là một cục vàng, thế nhưng rất ít người rút ra được bài học từ nó. Bạn không cần ngấm hết cũng được. Chỉ cần chú ý đến trích đoạn này:

Thực ra quá trình học, làm việc, tương tác xã hội (cũng là một dạng học) là quá trình bạn giải nén mấy cái file nén đó. Ví dụ ngoài đời đơn giản thôi, mấy đứa công tử bột thư sinh cho đi làm công nhân 6 tháng (hehe, chuyện đời tôi) là hình tướng, lối tư duy khác hẳn, sau đó cho nó cắn redpill tự làm riêng (cũng là chuyện đời tôi, hehehe) thì nó dòm (và tất nhiên) là tư duy của nó càng khác nữa.

Giải thích đơn giản là như thế này:

Mỗi con người chúng ta đều có một tiềm năng đặc biệt (hơn hẳn những người khác, nghe giông giống sách self help nhưng thực ra không phải đâu). Rất ít người unlock (mở khóa) được tiềm năng đó. Nếu mở khóa được, bạn trở nên thành một cá thể hoàn toàn vượt trội hơn hẳn đa số còn lại. Ở cùng một công việc, cùng một lĩnh vực, bạn có thể cho ra năng suất gấp vài ba lần (thậm chí vài chục, vài trăm lần) những cá thể khác.

“Tiềm năng” đó không phải tự dưng mà có. Nó là một tập hợp đặc tính ưu việt tích hợp vào gene, vào não bộ, vào cơ thể bạn, được THỪA HƯỞNG từ tổ tiên truyền lại.

Nó giải thích tại sao lại có cái quy luật Pareto 80/20 này: https://redpillvn.org/quy-luat-quai-dan-price-va-pareto-80-20/.

Tại sao trong một tập thể lại có những người thuộc nhóm “căn bậc 2” làm việc năng suất gấp nhiều lần đa số còn lại? Đa số kia kém cỏi/dốt nát/thứ sinh hay sao? Giải thích như vậy là chưa đầy đủ.

Ví dụ dễ hiểu hơn nữa là thế này. Cũng giống như bạn chơi game nhập vai vậy, character (nhân vật) do bạn chọn, được lập trình để mang tiềm năng về thể chất (strength), dũng cảm… đại loại như vậy, nó PHẢI được build theo đường “chiến”, làm warrior, tanker tuyến đầu. Nếu bạn cứ khăng khăng build theo đường pháp sư thì rõ ràng là đầu tư sai lầm, bỏ phí tiềm năng mà hiệu quả vô cùng thấp.

VẬY TẠI SAO ĐA SỐ CHÚNG TA KHÔNG ĐƯỢC “GIẢI NÉN” TIỀM NĂNG ĐẶC BIỆT ẤY?

Tham khảo bài viết này https://redpillvn.org/tac-hai-neu-ban-truong-thanh-trong-moi-truong-giao-duc-te/.

Ngày nay loài người được đưa vào những môi trường giáo dục phải gọi là SAI LẦM. Họ không hề được trải nghiệm thế giới thực, được “thử” những điều mới mẻ, được học những giá trị thiết thực mà xã hội cần – Đây mới là những “công tắc” kích hoạt dharma, những “gene trội” có sẵn trong mỗi cá thể.

Giáo dục mang màu sắc thương mại hóa đang làm cho việc học trở nên khô khan, hình thức, giáo điều vô nghĩa. Dù họ bày ra cho trẻ rất nhiều môn học mang tính đa dạng, nhưng hầu hết tất cả chỉ là  “cưỡi ngựa xem hoa”, không hề đi vào bản chất ngành học. Kết quả là đầu ra sản xuất ra một thế hệ chán ngán việc học đến tận xương tủy.

Lớn lên, khi đã trưởng thành, người ta cũng không chọn được cho mình một ngành nghề, một công việc đúng đắn. Chọn làm sao được khi mười mấy năm học đã bị đem vứt sọt rác như vậy? Sinh viên ra trường bơ vơ lạc lối, không biết được mình giỏi cái gì, mình có thế mạnh nào, cứ có người thuê mình, chịu trả lương cho mình là may mắn lắm rồi. Đa số giờ này đều như vậy.

Xét về đa số, ngày nay người ta đi làm vì SỨC ÉP XÃ HỘI là chính.

Lấy dẫn chứng là cá nhân tôi. Thời điểm những năm 2006 tôi thi Đại Học, chọn trường Dh Kinh tế quốc dân cũng là bởi sức ép của xã hội, của cộng đồng đè lên vai Cha mẹ, cha mẹ lại gián tiếp đè lên vai tôi.

“Tại vì trường đó nó HOT, thi đậu vào đó cha mẹ được nở mày nở mặt”.

“Ngành ngân hàng đi làm nó sướng lắm con ạ. Ai ai cũng ước mơ vào đó làm. Được ăn mặc sạch sẽ này, lương cũng tương đối, cả ngày ngồi điều hòa không đổ giọt mồ hôi nào này, công việc cũng nhàn hạ không mấy phải lo lắng đau đầu v..vv…”.

Nhưng thật đáng tiếc, con người tôi sinh ra lại không dành cho nơi ấy. Riêng cái vụ ngồi bàn giấy suốt ngày, từ tháng này qua năm nọ, đầu óc không học thêm được gì mới ngoài mấy cái “nghiệp vụ” chán ngắt đã làm tôi phát điên. Ở các xứ phát triển cái nghề “ngân hàng” (Bank clerk) này là dành cho những người thuộc nhóm kĩ năng thấp, chỉ cần đào tạo cấp tốc vài tháng là vào làm, tương tự như mấy em bưng bê gà rán trong McDonald’s vậy. Chỉ sang Việt Nam nó mới được coi là ngành hot mà thôi. Sorry mấy bạn làm ngân hàng nhé, nhưng sự thực nó là như vậy.

Không tìm được tiềm năng bản thân, không được làm công việc mình muốn đã đành, nếu người ta phải lập gia đình sau đó thì mọi thứ chính thức CHẤM HẾT. Áp lực chu cấp cho gia đình, con cái khiến họ phải gắn chặt với công việc đó suốt cuộc đời, không thoát ra được.

Cái ông này, ông ta khuyên đúng đấy. Đây là kinh nghiệm đúc kết từ một người ĐÃ THÀNH CÔNG.

Đây là một bài toán khó, vô cùng nan giải cho xã hội. Chính vì không có những người lớn hướng đạo đúng đắn cho lớp thanh niên (Bởi chính họ cũng mắc bẫy), để chúng nó mù tịt về tương lai như vậy, cho nên mới sinh ra cả loạt hệ lụy tai hại như chúng ta đang thấy ngày nay. Đám thanh niên vùi đầu vào quán game, những cuộc nhậu nhẹt say sưa, những thú vui bất tận… Tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

=================================

VẬY CHUNG QUY LẠI, PHẢI KÍCH HOẠT “DHARMA” NHƯ THẾ NÀO?

Thoát khỏi cái ma trận chết chóc đó bằng cách nào? Làm sao để tìm cho ra “tiềm năng” ẩn chưa được khai phá ấy của bản thân?

Bài học này đã được rất nhiều người dẫn đường bên phương Tây như Ser Jordan Peterson, Jocko Willink, Dennis Prager chỉ ra, tôi chỉ là người truyền đạt lại cho các bạn:

Hãy ném mình ra ngoài xã hội kia đi.

Thời thanh niên, nhất là nam thanh niên, các bạn có những nguồn lực vô giá ấy là sức khỏe và thời gian. Tận dụng hết nguồn lực đó và làm đủ mọi ngành nghề, thử hết đủ mọi trải nghiệm của THẾ GIỚI THỰC ngoài kia đi.

Thử học bất cứ thứ gì mới, chơi một nhạc cụ mới, đi thăm thú những nơi xa lạ, gặp những người bạn mới… Bất cứ điều gì.

 

Phương Tây họ có một từ “carrousel” – Cái vòng quay con ngựa gỗ dành cho đám trẻ nít trong công viên trò chơi ấy. Cứ sau một quãng thời gian nhất định, nó đưa đứa trẻ ấy về đúng vị trí cũ. Một vòng tuần hoàn chán ngắt. Nếu bạn đang bị rơi vào hoàn cảnh ấy hãy NHẢY NGAY RA. Chớ dại mà chôn chân quá lâu ở những nơi như vậy.

Cảm thấy công việc hiện tại quá nhàm chán, bạn không học được điều gì mới từ nó? Mạnh dạn bỏ việc, đi tìm nơi khác đi.

Người yêu hiện tại gây cho bạn cảm giác quá mệt mỏi, không thể tiếp tục được nữa? Bỏ nó. Nhiều người thường luyến tiếc những năm tháng mặn nồng bên nhau trong quá khứ mà phó mặc tương lai cho một người không hề phù hợp, chính bởi do tâm lý này đấy.

Cái môi trường hiện tại (Cha mẹ, bạn bè, chóm xóm, đồng nghiệp…) làm bạn cảm thấy ngột ngạt chán chường? Bỏ họ lại đi. Xách ba lô lên đến một thành phố khác, một đất nước khác. Thử bất cứ ngành nghề nào để sống sót, ở bất cứ căn phòng tồi tàn nào, kết bạn với bất cứ ai mà bạn cảm thấy hứng thú… Ngày nay, lần đầu tiên trong lịch sử loài người, rất may mắn chúng ta đang được sống trong một thời kì mà việc di chuyển lại có thể nhanh, gọn, rẻ, dễ dàng tới như vậy. Ngu gì mà lại chôn chân suốt đời ở một nơi nhàm chán?

Nếu còn trẻ, hãy xin đi lính đi. Đám thanh niên thành phố ngày nay hễ nói đến đi lính nghĩa vụ là sợ mất mật, bởi đa số họ bị hội chứng snowflakes, sợ khổ, sợ khó, cái gì cũng sợ. Đi lính là để HỌC. Ở đó họ dạy đám thanh niên tính kỷ luật, tính chịu trách nhiệm, sự lì lợm, tính trung thành phụng sự… Tất cả những đặc tính làm nên một thằng Đàn Ông. Những phẩm chất tiềm ẩn ấy được kích hoạt sẽ quay lại phục vụ cho bản thân bạn sau này.

Làm tất cả những gì có thể, để buộc bản thân bạn TRƯỞNG THÀNH. Hành trình đó sẽ đầy đau đớn vất vả, nhưng lại vô cùng cần thiết. Giết thời gian cho một công việc nhàm chán hay nằm trùm mền chơi game hết cả ngày cũng là một lựa chọn, chỉ có điều chúng không làm bạn trưởng thành lên mà thôi.

Tất nhiên, cái việc ném mình ra ngoài xã hội kia cũng cần “cái đầu”.

Bạn không thể cứ thế ném nguồn lực đi một cách vô ích mãi được. Bạn cần một chút định hướng.

Nhớ lại xem, ngày nhỏ bạn có một khả năng gì đặc biệt, xuất sắc hơn chúng bạn xung quanh hay không? Chơi nhạc, chơi cờ, tập thể thao… cái gì cũng được.

Hỏi lại xem, những tiền nhân trong gia đình mình (ông bà, cha mẹ, cô bác) từng thành danh trong ngành nghề gì? Đó sẽ là những dữ kiện quý báu để bạn định hình những phẩm chất tiềm ẩn. Những khả năng đặc biệt được nén trong vô thức tập thể. Bởi thế ông bà mình mới có câu “Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” – thời đó họ làm gì biết đến Carl Jung hay vô thức tập thể, họ chỉ chiêm nghiệm qua nhiều thế hệ, thấy nó đúng là nó đúng.

Cá nhân tôi bộc lộ khả năng đọc hiểu và viết lách từ khi còn rất nhỏ, trước cả khi đi học. Ngày bé, dù chưa biết chữ, mẹ đọc cho nghe cuốn truyện doraemon 1 lần là lần sau tôi có thể chỉ xem tranh và “đọc” lại. Thời tiểu học tôi viết văn rất khá, nhiều lần được cô giáo gọi lên trả bài trước cả lớp. Khả năng ấy sau này bị cha mẹ tước đoạt, ông bà ấy muốn tôi học môn Toán khối A, vốn là sở trường của họ. 

Ngày nay người ta còn sinh ra rất nhiều công cụ hỗ trợ để tìm được “tiềm năng ẩn” của mỗi người. Những mô hình NLP- Neuro Linguistic Programming, rồi những bài sinh trắc học vân tay… Dù đang còn mới mẻ, lạ lẫm nhưng rất đáng để thử đấy.

Đây là kết quả sinh trắc của thằng Pill này:

 

Một nửa số nơ ron não bộ tập trung vào thùy trước trán và thùy thái dương. Tác dụng thế nào thì bạn đọc sẽ rõ.

 

Những phẩm mang chỉ số >13% được coi là vượt trội, thông minh hơn hẳn, bao gồm: Âm nhạc, nội tâm, tương tác-giao tiếp, và ngôn ngữ.

Kết quả:

 

 

 

 

Tất nhiên, những “phẩm” trên đây đều thuộc dạng TRỜI CHO, để đi đến thành công tôi vẫn còn phải nỗ lực rất rất nhiều nữa. Nhưng nó vẫn là những dữ kiện ban đầu đáng giá đấy chứ?

=================================

Tất cả những gì cần nói tôi đã đưa hết vào bài viết rồi. Dễ hiểu phải không? Bạn còn chờ gì nữa, xách cái mông lên và tự đi tìm Dharma, tìm tiềm năng và mục tiêu cuộc đời mình đi.

Thật may mắn cho bạn và tôi bởi ngày nay là một xã hội đa dạng, mọi ngành nghề, mọi phẩm chất vượt trội đều có thể kiếm ra tiền. Đã qua cái thời những thày đồ, nhà nho chết đói nằm nhà vợ nuôi rồi.

Xách cái mông lên và hành động đi.

——————————Pill.

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments