Phụ nữ phương tây ngày nay có thực sự hạnh phúc không?

Phụ nữ phương tây ngày nay có thực sự hạnh phúc không?

Để trả lời cho câu hỏi trên, trước hết chúng ta phải cùng thống nhất với nhau về mặt kiến thức nền cái đã. Điều gì làm cho phụ nữ thực sự hạnh phúc?

Phụ nữ phương Tây có thật sự hạnh phúc?

Tôi còn nhớ ngày nhỏ, trong mắt một thằng nhóc, tôi không tài nào hiểu tại sao tụi con gái bằng tuổi nó lại chơi trò “đồ hàng” ( cách gọi ở quê tôi là như vậy, tôi không biết vùng miền khác họ gọi như nào). Ở đó mấy bé gái tụi nó túm 5 tụm 3 với nhau, có vài em búp bê, vài ba thứ đồ xoong nồi, bát đĩa, cốc chén bằng nhựa nhỏ xinh. Chúng nó nâng niu, hôn hít, hát ru “bé’’ búp bê, nấu nướng rồi bón cho nó ăn, rồi trong thế giới nho nhỏ đó còn có đứa đóng vai chồng, vai vợ, vai bà ngoại, con chó bông lông xù thì đóng vai chú rể… Thế giới đó sống động như đời thật cho đến giờ ăn cơm ba mẹ gọi thì chúng mới “tỉnh giấc” mà quay lại thế giới thực. Mỗi lần nhìn thấy tụi con gái chơi trò này là tôi lại ngán ngẩm, không hiểu đầu óc bọn này như thế nào mà lại chơi cái trò ấu trĩ đó. Có lần tôi còn chơi dại phi cả cái xe đạp vào cái “giấc mơ” nho nhỏ đó và làm cho cả hội khóc ré lên.

Lớn lên, được trò chuyện với nhiều phụ nữ hơn, tôi mới có được câu trả lời. TẤT CẢ phụ nữ từ khi sinh ra đều có một khao khát, một ước mơ, cái này giống như một cái máy tính cần phải có hệ điều hành vậy, nó được lập trình sẵn trong não bộ họ ngay từ khi sinh ra. Ước mơ ấy là như thế này: ở đấy họ nhìn hay tưởng tượng thấy một ngôi nhà, có hàng rào trắng, một anh chồng yêu thương và che chở cho họ, có những đứa trẻ ca hát, một gia đình. Trong gia đình đó họ cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi được thực hiện bổn phận của một người vợ, người mẹ. TẤT CẢ họ.

Mẹ hạnh phúc bế con

Bạn đã bao giờ hỏi tại sao ở các cô gái lứa tuổi trên 24,25, câu hỏi mà họ thường gặp nhất từ người lớn là “ bao giờ thì lấy chồng?” chưa? Đừng vội chê những người lớn kia nhé. Họ có thể là ông bà, bố mẹ, những người hàng xóm. Cái thời của họ đã qua, dù khác chúng ta do hoàn cảnh xã hội thay đổi, nhưng về mặt bản chất thì con người chúng ta hoàn toàn giống với tổ tiên hàng ngàn năm trước. Bạn chê họ già cỗi cổ hủ ấy hả? Cũng có thể.

Thiếu sót của họ là ở chỗ, họ không có cách nào giải thích cho bạn tại sao lại phải thúc giục đứa con/cháu gái kia phải lập gia đình? Họ chỉ đưa ra mệnh lệnh mà không biết cách làm cho bạn hiểu. Đây chính là vấn đề. Tôi có câu trả lời ngay cho bạn đây. Họ, những người lớn tuổi kia, họ đã trải qua tuổi trẻ và đã từng lập một gia đình rồi, họ nhận thức rất rõ ràng cái niềm hạnh phúc mà một gia đình mang lại cho họ. Nó là cả một quá trình dài kham khổ, từ khi lấy nhau, sinh con, nuôi con, nhìn chúng nó lớn và trưởng thành, trong suốt quá trình ấy, dù có đầy rẫy khó khăn nhưng cuối chặng đường khi về già họ nhìn lại thấy gì? Họ MÃN NGUYỆN. Đấy là một niềm hạnh phúc tột cùng mà không có bất cứ thứ vật chất mua được bằng tiền nào trên đời này có thể đánh đổi được. Không phải là địa vị xã hội, danh vọng, tiền bạc, xe hơi và du thuyền, mà chính là GIA ĐÌNH mới là thứ làm họ tự hào nhất.

Bạn thử nghĩ xem, nếu cả đàn ông và phụ nữ không coi chuyện gia đình và sinh con đẻ cái là quan trọng nhất cuộc đời, thì liệu loài người chúng ta có tồn tại đến ngày hôm nay không?

Gia đình trong một bức họa quảng cáo thập niên 60 ở Mỹ

Để tôi nhắc lại một lần nữa để chúng ta cùng thống nhất với nhau nhé. Ở cả đàn ông và phụ nữ, cái làm chúng ta thấy được hạnh phúc nhất, viên mãn nhất, là một GIA ĐÌNH.

Đây là một common sense, sự thật hiển nhiên không cần chối cãi. Bạn có thể đọc hoặc nghe thấy điều này ở kinh răn của mọi tôn giáo lớn, ở những bậc triết gia thông thái ngàn đời nay. Vậy mà ngày nay người ta cứ loay hoay tìm cách lừa nhau để quên đi cái yếu tố quan trọng này.

Phụ nữ là phải hiện đại, phải có tiền, phải được mua sắm, phải có địa vị, phải được đi du lịch…

Phụ nữ ngày hôm nay không cần đàn ông, chúng tôi có thể tự lo cho mình

Chúng tôi cũng chẳng cần gia đình và con cái, tại sao lại cần khi mà chúng tôi có thể tự làm việc và chu cấp cho bản thân cho đến lúc chết cơ chứ?

Láo toét trắng trợn.

Bạn đang bị tẩy não. Vậy đấy. Cả một hệ thống khổng lồ ở ngoài kia đang làm việc cực lực để tẩy não bạn, từ truyền thông, báo đài, đến đám phim ảnh Hollywood, đám chính trị gia, trường học, đến cả những hội đoàn mang cái nhãn “vì quyền lợi phụ nữ”… đều đang làm việc hết công suất để cố tẩy não bạn. Hãy kiên nhẫn, đừng chửi tôi vội, tôi sẽ cố làm bạn hiểu ra vấn đề trong khuôn khổ bài viết này. Just wake up and smell what’s going on !

Hãy nhìn vào một thực tế tại các nước phương Tây ngày hôm nay, bạn có thể tìm thống kê trên internet hoặc đến tận nơi để kiểm chứng. Hãy nhìn xem có bao nhiêu TRIỆU phụ nữ đang phải tìm đến bác sỹ tâm lý, đang phải trị liệu bằng thuốc chống trầm cảm, bao nhiêu phụ nữ đang xay sỉn hoặc dùng thuốc kích thích mỗi tối tại nhà và các quán bar? Những phụ nữ này thường mang theo một thân hình của một con CÁ VOI , khi mà mỗi tối khi tan làm họ ngồi nhà, xem phim truyền hình, ăn không ngừng nghỉ hết hộp kem này đến khay bánh khác. Bạn nghĩ sao về những người này? Họ có hành phúc không? Họ đang tận hưởng cuộc sống mà họ mong đợi không? NO. Họ sống trong một tập hợp cảm xúc tệ hại. Và tôi ghét phải nói ra điều này, chính cái xã hội đang sống đẩy họ đến sự tuyệt vọng này.

Fat girl

Đã bao nhiêu lần bạn đọc thấy những status tiêu cực mà không biết lối ra của những “bà chị” tuổi 28 29 30 chưa lập gia đình?

Đã bao nhiêu lần bạn nghe người ta than vãn về việc khi đi làm gặp phải sếp nữ “ế chồng”, cái cách họ trút bực dọc lên nhân viên dưới quyền?

Chúng ta, loài người ngày nay, có tổ tiên là những thế hệ con người từng sống trong sự hạnh phúc. Bỏ qua những khó khăn do thiếu thốn thức ăn, bệnh dịch hay chiến tranh những điều này là yếu tố bất lợi mà hầu hết nhân loại thời đó phải gánh chịu, tổ tiên của chúng ta đã sống, phần lớn thời gian cuộc đời họ cảm thấy hạnh phúc. Thời đó đàn ông ra ngoài và xây dựng sự nghiệp, phụ nữ bận rộn với nội trợ và con cái, nếu có phải làm việc thì ít khi phụ nữ phải đi xa khỏi cái cộng đồng nhỏ của họ. Họ cùng nhau xây một gia đình .Và cũng trong suốt quá trình đó, phụ nữ cảm thấy viên mãn tròn đầy.Đây gọi là “gender role”. Loài người đã trải qua hàng triệu năm như vậy.

Cho đến khi thế chiến II nổ ra.

Tất cả đàn ông phải ra chiến trận. Trên khắp nước Mỹ và Âu Châu, đến một dải các quốc gia dọc Thái Bình Dương thời bấy giờ, mọi công việc từ hãng xưởng nhà máy, bệnh viện, trường học, văn phòng về tay phụ nữ. Một chuyển biến lớn trong lịch sử loài người. Một điều đặc biệt nữa mà người ta nhận ra được, đặc biệt là giới chủ đầu tư và tài phiệt, rằng chất lượng công việc không hề thuyên giảm (Hầu hết công việc nhé, trừ những ngành thuộc STEM field- Science, Technology, Engineering, Mathematics). Kể như những công việc trong nhà máy, nơi sức mạnh thể chất chẳng mấy quan trọng bởi vì có máy móc phụ trợ, hoặc là những công việc thuộc ngành nghề dịch vụ : giáo viên, bác sỹ, luật sư.. Phụ nữ thể hiện không kém cạnh gì so với cánh đàn ông trước đây. Sau thế chiến II thì đàn ông quay lại thị trường lao động, phụ nữ lúc này lại trở về đúng với chức năng gia đình của họ, đấy là lý do chúng ta có sự bùng nổ dân số vào những thập niên 50’. Nếu bạn thuộc giới tài phiệt ngày đó, những nhà tư bản, những trùm tài chính bạn sẽ làm gì?

Bạn làm mọi cách để phụ nữ quay lại thị trường lao động ! Dễ hiểu phải không? Đây là bài toán cung cầu. Số đầu việc không thay đổi hoặc tăng rất ít, tức nguồn cung, trong khi nguồn cầu là số lao động tăng gấp đôi. Dẫn đến giá nhân công tụt xuống. Một bài toán đơn giản.

Đấy là lý do đám trùm tài phiệt kia suốt 70 năm nay đổ rất nhiều tiền vào điện ảnh, ca nhạc, vào hệ thống giáo dục, lobby đám chính trị gia… để khuyến khích đưa người phụ nữ tham gia vào thị trường lao động. Làn sóng Feminist cũng bắt nguồn từ đây, chính đám tài phiệt kia đổ tiền nhiều nhất cho họ. Họ vừa kiếm được tiền trực tiếp từ các hoạt động kể trên, vừa đẩy được giá thuê lao động xuống thấp. Một mũi tên hai đích.

Phụ nữ, thay vì cống hiến những năm thanh xuân nhất cuộc đời cho gia đình, cho những đứa trẻ, thì giờ đây họ lao vào thị trường lao động, theo lời mời gọi của đám siêu giàu tài phiệt. Họ được khuyến khích vào cái làn sóng gọi là “phát triển cho bản thân” : vào đại học, kiếm việc làm, thăng tiến, mua sắm vật chất.

Nói đến đây sẽ vẫn có các bạn trong giới “chị em ta” nhảy vào chửi, rằng tôi là đồ cổ hủ, Nho Khổng, phân biệt đối xử với phụ nữ…. Tôi chẳng quan tâm. Rất khó để thay đổi não trạng của họ trong phút chốc vì họ đã bị tẩy não quá lâu trong một môi trường đầy rẫy rối trá. Các cô có biết rằng đàn ông chúng tôi lao vào cái thị trường lao động rốt cuộc cũng là để có cái mà nuôi sống cái “gia đình nhỏ” kia, rất nhiều người trong chúng tôi đến tuổi 40 hoặc 50 mới dám lập gia đình là vì vậy. Nhưng ở phụ nữ lại là một câu chuyện khác. Tuổi thanh xuân, cái thời mà các cô đẹp nhất, nảy nở nhất, sinh sản tốt nhất, nó chỉ nằm trong khoảng từ 18-30 mà thôi. Sau quãng thời gian tươi đẹp đó, mọi thứ tuột dốc không phanh, hãy nhìn các mẹ, các chị, các bà đi.

Phụ nữ làm việc trong các nhà máy sau chiến tranh thế giới

Nhắc lại một lần nữa, làn sóng Feminist ở phương Tây chính là nguyên nhân đẩy phụ nữ đi xa khỏi, chống lại bản năng tự nhiên nhất của người phụ nữ.

Nó giải thích nạn nhân mãn- già hóa dân số tại khắp các quốc gia phát triển ngày nay : Hàn Quốc, Nhật Bản, Trung cộng, các quốc gia Âu Mỹ…

Nó giải thích tại sao nam giới da trắng ngày nay họ ghét cay ghét đắng làn sóng Feminist này, một số không thèm lấy vợ, một số chạy sang các quốc gia ít “ tân tiến” hơn, nơi phụ nữ vẫn còn là phụ nữ để kiếm vợ, đó là Việt Nam, Philippin, Ukraine, Nga…

Nó cũng giải thích tại sao ngoài đường phố các quốc gia Âu Mỹ lại đầy rẫy những con cá voi trên cạn,ăn không ngừng nghỉ, nặng trung bình cỡ 300 pounds, coi nhan sắc bản thân- thứ quan trọng nhất của người phụ nữ, chẳng còn là cần thiết. Họ luôn trong trạng thái giận dữ và sẵn sàng to tiếng.

Không biết bao nhiêu lần tôi nghe những anh chàng người da trắng du lịch sang VN họ khen phụ nữ xứ mày sao mà dễ thương, nữ tính đến như thế. Họ muốn ở lại VN suốt đời. Có lý do cả đấy. Đáng tiếc là phụ nữ VN, nhất là ở các thành phố lớn không biết sự thật này, họ hồ hởi đón nhận ánh sáng “ Văn minh phương Tây” một cách thiếu chọn lọc. Chúng ta đang đi theo vết xe đổ của họ.

Bạn tưởng ở Việt Nam không có cái gọi là Feminist ấy hả? Nó có tên tiếng Việt là công đoàn lao động, là hội phụ nữ cùng Mặt Trận Tổ Quốc đấy. Mục đích bài này tôi viết ra không phải để cản trở chị em phụ nữ tham gia vào thị trường lao động, phải làm cái máy đẻ, phải làm nô lệ cho chồng. Không. Các chị vẫn có quyền làm những điều mình muốn. Nhưng hãy biết cân nhắc thứ gì là cần thiết NHẤT. 30 năm sau, cái doanh nghiệp đó sẽ hất cẳng chị ra đường vì chị hết giá trị cống hiến cho họ, còn gia đình? Họ sẽ là của các chị mãi mãi. Vậy đấy.

Mr. Pill

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

2 Comments
Inline Feedbacks
View all comments