KHÔNG ĐỀ.

Mẩu chuyện thứ nhất.

Cuộc nhậu có 4 thằng. Chúng nó đều là anh em cùng hội chơi thân từ hồi C3. Cũng giống như bao lần khác, cuộc nói chuyện kì này cũng chỉ xoay quanh mấy trò game online, rồi việc học hành trên trường DH. Chuyện gái gú thì bỏ qua, bởi toàn thằng FA, có gái quái đâu.

Cuộc gặp gỡ hôm ấy cũng tẻ nhạt như bao lần.

Trong thâm tâm mỗi thằng đều nhận ra điều ấy. Nó chán. Thế nhưng không thằng nào dám đứng dậy ra về trước. Về thì làm gì ở nhà bây giờ? Nhỡ mấy thằng kia nó buồn, thì sao? Rồi thì hôm nào gặp nhau cũng phải say, bữa nay chưa “đến cữ”, sao về cho đặng?

Vậy là lại hết chén này tới chén khác. Cho tới khi cả đám hết còn uống nổi.

 

=================================

Mẩu chuyện thứ hai.

Chàng và nàng yêu nhau đã 5 năm. Không nhà cửa, không con cái, và chán nhau đến tận cổ. Mọi góc cạnh xấu xí mỗi con người đều được phơi bày. Nhưng không một ai dám nhảy ra ngoài, bởi cái “5 năm” đó là một lực cản ghê gớm, nó là bao nhiêu thời gian, tiền bạc, cảm xúc của mỗi người trong cuộc. Bỏ thì thương, vương thì tội.

Cái đám cưới vẫn được tổ chức, khởi đầu cho một cuộc hôn nhân đầy sóng gió sau này.

==================================

Mẩu chuyện thứ ba.

Hắn đến dự một party tiệc trà nhà một người bạn. Một cô nàng trong căn phòng nhìn hắn tình tứ. Phải công nhận, lần đầu tiên trong cuộc đời thằng Đàn Ông, hắn được một cô nàng xinh đẹp đến như vậy bật đèn xanh.

Mạnh dạn tiến tới bắt chuyện nàng. Cuộc nói chuyện ấy không thể thành công hơn nữa. Cảm xúc hai bên dào dạt, nàng cười, nàng giữ giao tiếp mắt, chủ động hỏi han về cuộc sống của hắn…

1 tiếng. 2 tiếng. Rồi 3 tiếng trôi qua. Mọi người đã về quá nửa. Hắn không nhận ra sự hứng thú trên khuôn mặt nàng tắt dần, đôi mắt long lanh ấy liên tục nhìn đồng hồ. Hắn nhận rõ điều ấy, cảm thấy rõ ràng có gì đó “sai sai”, nhưng hắn không dám khước từ, hắn muốn kéo dài mãi cái cơ hội trời cho ấy. 

 

Ngày hôm sau, những tin nhắn qua lại cũng hời hợt dần như vậy.

Hắn ngỏ ý mời nàng đi chơi. Chỉ thấy “seen”.

Nàng vẫn xinh đẹp. Còn hắn bớt ngu dại đi vài phần.

==================================

Mẩu chuyện thứ tư.

Hắn làm việc ở công ty này đã 3 năm. Tất nhiên là lương lậu có tăng, thậm chí là một mức lương mơ ước với nhiều bạn bè cùng giới. Hắn cảm thấy hãnh diện. Thế nhưng cảm giác đó không tồn tại được lâu.

Lương dù cao, nhưng cuối tháng vẫn không dư đồng nào. Tất cả hắn đem đi nướng hết vào những cuộc tụ tập hay thói quen mua sắm của dân thành thị.

3 năm, hắn gần như không học được điều gì mới, bản thân không hề trưởng thành lên. 

3 năm, những chuỗi ngày lặp lại giống nhau: Văn phòng vẫn thế, một công việc không thay đổi, từng ấy khuôn mặt vẫn gặp hằng ngày…

Rõ ràng có gì đó “sai sai”. Nhưng bản thân hắn không định nghĩa được rõ ràng.

==================================

Bài này không biết có phải là 1 red pill không nữa? Có thể đấy.

—————————————-

Người ta thường cố gắng nán lại một “situation” – một vị trí quá lâu, mà không có một mục đích, định hướng, mục tiêu rõ ràng nào.

Họ sẽ được lợi ích gì về dài hạn? Học được điều gì mới mẻ? Rất ít người học được lối tư duy nhìn xa như vậy.

—————————————–

Càng phụ thuộc vào lối sống tập thể (collectivism) người ta càng có xu hướng vứt bỏ lợi ích bản thân mà chiều theo số đông xung quanh. Nhiều khi, cả cái tập thể ấy đều nhận ra sai lầm, nhưng không một ai dám dũng cảm từ bỏ. Bởi sống thuận theo đám đông – đối với họ là một đức hạnh, từ nhỏ họ đã được dạy như vậy.

Thoát khỏi sự cám dỗ này rất khó. Nó cần đến cả một nghệ thuật, nghệ thuật của sự “đếch quan tâm”.

Học cách buông bỏ. Cách “quit” đúng thời điểm. Luôn để ý cái đồng hồ… Đó là dấu mốc quan trọng của sự trưởng thành.

VẬY THÌ NÊN “QUIT” VÀO LÚC NÀO?

Cái này thuộc quan điểm cá nhân thôi. Tôi không bắt ép ai phải học theo.

Bạn nhớ ngày nhỏ chứ? Hoa quả mẹ mua ngoài chợ không bao giờ ngon bằng đồ vặt trộm trong vườn nhà hàng xóm. Ôi chao nó ngon. Dù nó xanh lè, chua loét, vừa chấm muối ớt vừa lén la lén lút, nhưng mà nó vẫn ngon…

Các nhà kinh doanh rất biết lợi dụng trạng thái tâm lý này ở con người: đó là sự “KHAN HIẾM”. Những chiếc Iphone xuất xưởng đầu tiên luôn chỉ là một số lượng nhỏ nhất định, người mua phải xếp hàng dài nhiều giờ liền. Mấy quán đồ ăn ngon, siêu “chất”, người ta chỉ mở bán đúng 2 giờ trong ngày…

Ấy là lý do Phụ Nữ luôn khao khát những gã có hàng tá gái theo. Tôi không bắt ép mấy bạn trẻ phải học theo đám PUA, chỉ cần hiểu tâm lý này ở họ là đủ.

Cuộc hẹn đang đến cao trào kết nối cảm xúc 2 người? Đứng dậy ra về đi.

Những nụ hôn đang đến giai đoạn “phê” nhất? NGỪNG. STOP. Anh phải về băm rau cho lợn đây. Chào em.

 

Rồi còn những quả tán gái qua tin nhắn huyền thoại như này nữa. Tôn trọng bản thân và tôn trọng cả người ta một chút đi. Liêm sỉ vứt đi đâu hết rồi?

“Cừu” thường bị mắc cái lỗi “overstay welcome” – Tức nán lại quá lâu ở một tình huống không mang lại lợi ích cụ thể. Giống như việc mời khách đến nhà, cơm no rượu say rồi họ còn đòi ngủ lại luôn vậy. Nó hủy hoại mọi giá trị bản thân, tiêu diệt mọi sự hấp dẫn, mọi niềm hứng thú ban đầu đem quăng sọt rác bởi sự thiếu hiểu biết ấy. Đừng như cừu.

——————————————-Pill.

 

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments