Bài 02 – Người bạn vô hình

Nhưng cũng có một yếu tố khác làm cho kiến thức về anima hoặc animus trở nên khó nắm bắt: Hai yếu tố tâm linh này thường được phóng chiếu. Phóng chiếu là một cơ chế tâm linh xảy ra bất cứ khi nào một khía cạnh quan trọng trong tính cách mà chúng ta không biết được kích hoạt. Khi một cái gì đó được chiếu, chúng ta thấy nó bên ngoài chúng ta, như thể nó thuộc về người khác và không liên quan gì đến chúng ta. Chiếu là một cơ chế vô thức. Phóng chiếu diễn ra tự động và chúng ta không thể quyết định được sẽ chiếu những gì. Nếu chúng ta quyết định phóng chiếu một cái gì đó, nó sẽ trồi lên phần ý thức (consciousness) -> fail toàn tập. Chỉ có những gì trong vô thức (unconsciousness) được chiếu. Khi một cái gì đó đã trở nên dự đoán được, ý thức được, thì phóng chiếu chấm dứt !

Vì vậy, anima và animus, trong hàng thiên niên kỷ của lịch sử nhân loại, được chiếu lên các nhân vật thần thoại, lên các vị thần và nữ thần và đã mở ra thế giới tâm linh cho chúng ta, và có lẽ là quan trọng nhất trong tất cả, đối với đàn ông và phụ nữ. Các vị thần và nữ thần trong thần thoại Hy Lạp có thể được hiểu là sự nhân cách hóa các khía cạnh khác nhau của hình mẫu (archetypes) nam tính hay nữ tính. Thần thoại từ lâu đã là nơi mà trong đó tâm thức (psyche) con người được nhân cách hóa, và miễn là mọi người tin vào các vị nam thần và nữ thần, thì thông qua nghi lễ và thờ cúng thích hợp, có thể tạo ra một mối quan hệ nào đó với thế giới tâm linh.

Khi anima và animus được chiếu lên người khác, nhận thức của chúng ta về họ bị thay đổi đáng kể. Hầu hết, người đàn ông đã phóng chiếu anima lên người phụ nữ và người phụ nữ đã phóng chiếu animus lên người đàn ông. Người phụ nữ đã mang đến cho người đàn ông hình ảnh của tính nữ ẩn tàng trong tâm trí anh ta, và người đàn ông đã mang đến cho người phụ nữ hình ảnh sống động về tinh thần của cô ấy. Điều này đã dẫn đến nhiều hậu quả bất thường và thường đáng tiếc, vì người bạn vô hình này trong chúng ta thường có tác động mạnh mẽ hoặc khó chịu. Vì vậy, Jung giải thích một phần lý do tại sao ẩn-nam và ẩn-nữ nói chung không được công nhận là một phần của tính cách con người, “Vào thời Trung cổ, khi một người đàn ông phát hiện ra anima, anh ta bị bắt và đem đi thiêu như phù thủy . Khi người phụ nữ phát hiện ra animus, và người đàn ông tinh thần đó trở thành một vị thánh, hay một vị cứu tinh, hay một nhà y học vĩ đại …. Ngày nay, thông qua quá trình phân tích, anima và animus , vốn luôn được xem là các nhân tố bên ngoài trước đó, trở thành các chức năng tâm lý. ”

Bởi vì anima và animus được chiếu, chúng ta thường không nhận ra rằng chúng thuộc về chúng ta, vì chúng dường như ở bên ngoài (thường là qua người mà bạn crush á). Mặt khác, khi hiện tượng phóng chiếu được nhận ra, những hình ảnh được chiếu này, ở một mức độ nhất định, có thể được đưa trở lại vào chúng ta, vì chúng ta có thể sử dụng các phép chiếu như những tấm gương, trong đó chúng ta thấy sự phản chiếu của nội dung tâm thức. Nếu chúng ta phát hiện ra hình ảnh anima hoặc animus đã được chiếu lên một người đàn ông hay một người phụ nữ, chúng ta thấy những gì của tâm thức ẩn tàng muốn thoát ra. Khả năng nhận biết và tận dụng cơ chế phóng chiếu đặc biệt quan trọng đối với sự hiểu biết về bản thân khi nói đến anima hoặc animus, vì các yếu tố tâm linh này núp lùm siêu hay và chúng không tự show ra ngoài. Người bạn vô hình này pro đến mức thoát khỏi nhận thức của chúng ta hoàn toàn, do đó nó luôn được phóng chiếu, ít nhất là từng phần nhỏ. Anima và animus không tham gia vào thực tại của bản ngã (ego reality), mà mang đến cho chúng ta một chế độ tâm lý hoạt động hoàn toàn khác. Khi tự nhận thức về bản thân, việc tận dụng cơ chế phóng chiếu như một tấm gương là khả thi khi sử dụng các khái niệm tâm lý của Jung.

Không có tuyên bố dứt khoát của Jung về anima hoặc animus. Nếu bạn muốn tìm hiểu những gì Jung đã nói về chủ đề này, cần phải đọc các đoạn khác nhau trong nhiều tác phẩm lớn. Jung cũng không tự hài lòng với một định nghĩa duy nhất, mà thỉnh thoảng lại đưa ra những định nghĩa khác nhau. Tuy nhiên, khi làm như vậy, ông không mâu thuẫn với chính mình, vì mỗi định nghĩa đưa ra một khía cạnh khác nhau.

Định nghĩa đơn giản và sớm nhất mà Jung đưa ra là anima nhân cách hóa yếu tố nữ tính trong người đàn ông, và animus nhân cách hóa yếu tố nam tính ở phụ nữ. Ông viết: “Tôi đã gọi yếu tố nam tính này ở phụ nữ là animus và yếu tố nữ tính tương ứng ở đàn ông là anima.” Marie-Louise Von Franz đã đề cập đến định nghĩa của Jung về anima trong quyển “Man and His Symbols” nơi cô viết rằng ” anima là một sự nhân cách hóa của tất cả các khuynh hướng tâm lý nữ tính trong tâm lý của một người đàn ông, chẳng hạn như cảm xúc và tâm trạng mơ hồ. ” Jung cũng suy đoán rằng anima và animus nhân cách hóa các gen nữ tính hoặc nam tính thiểu số trong chúng ta. Ví dụ, ở một số nơi trong các tác phẩm của Jung. ” Anima là một dạng nguyên mẫu, thể hiện sự thật rằng một người đàn ông có một số ít gen nữ và đó là điều không biến mất trong anh ta. ”, tương tự đối với phụ nữ, animus và gen nam. Ở cấp độ sinh học, một người đàn ông có được phẩm chất nam tính, thể chất của mình nhờ phần gen nam tính trội hơn nữ tính, và ngược lại trong trường hợp của một người phụ nữ. Jung đã gợi ý là Anima nhân cách hóa nhóm gen nữ tính thiểu số trong đàn ông, và đối với người phụ nữ, animus nhân cách hóa các gen nam tính.

Nếu đúng như trên, thì điều làm cho đàn ông và phụ nữ trở nên khác biệt, không phải là “đàn ông hoàn toàn là Dương và phụ nữ hoàn toàn Âm”, vì mỗi giới tính đều chứa đựng nửa kia; mà là “một người đàn ông thường xác định bản ngã (ego) cá nhân với nam tính của anh ta và mặt nữ tính của anh ta trở nên vô thức, trong khi một người phụ nữ xác định mình có ý thức với nữ tính, và mặt nam tính của cô ta trở nên vô thức”

Bản ngã và cơ thể mang cùng một dấu hiệu. Cơ thể của một người đàn ông là nam tính, được hình thành bởi nội tiết tố nam và được thiết kế cho các chức năng nhất định; cơ thể phụ nữ là nữ tính, và được thiết kế để thực hiện một số chức năng, đặc biệt là nữ tính VD như sinh con. Bản ngã đồng nhất với phẩm chất nam tính hay nữ tính của cơ thể, và do đó, ở phía bên kia, anima hay animus, trở thành một chức năng của vô thức. Điều này, ít nhất, là sự phát triển tâm lý thông thường ở nam và nữ, mặc dù trong một số trường hợp nó có thể hơi thất bại xíu VD một người đàn ông có thể không phát triển một cái tôi đủ nam tính. Trong trường hợp như vậy, có thể dẫn đến một cái tôi/bản ngã đồng tính, một nam tính bị nữ tính hóa sâu sắc, có thể dẫn đến đồng tính luyến ái.

Tất cả những điều này có ý nghĩa quan trọng đối với mối quan hệ giữa hai giới. Như đã nói ở trên, đàn ông được xác định với sự nam tính của họ, thường phóng chiếu khía cạnh nữ tính của họ lên phụ nữ ; còn phụ nữ, được xác định với bản chất nữ tính của họ, phóng chiếu mặt nam tính của họ lên đàn ông

Lời bình của người dịch : Những người đàn ông có nam tính càng cao thường chọn người con gái dịu dàng nữ tính để quân bình âm dương và ngược lại đối với phụ nữ. Còn các a soyboy nhu nhược với nam tính thấp thường chọn các em nữ cường.

Những hình ảnh tâm linh được phóng chiếu này là Người Bạn Vô hình trong mọi mối quan hệ nam nữ và ảnh hưởng lớn đến mối quan hệ, vì bất cứ nơi nào phóng chiếu xảy ra, người mang hình ảnh được chiếu đều bị đánh giá quá cao hoặc quá thấp. Trong cả hai trường hợp, người nào mang hình ảnh phóng chiếu từ chúng ta bị che khuất bởi hình ảnh được chiếu. Điều này đặc biệt là trường hợp với anima và animus vì các nguyên mẫu này rất “nặng” (numinous, rất tâm linh, very spiritual).

Lời bình của người dịch: Ngoài sự phóng chiếu của anima và animus, còn có các loại phóng chiếu khác của nhân cách bóng tối/bóng âm/the shadows và The Self. Phóng chiếu của bóng âm shadows xảy ra khi bạn không chấp nhận mặt xấu của mình và tìm thấy nó ở người khác và bạn đay nghiến, chửi bới người ta, trong khi chính bạn cũng như vậy. Phóng chiếu của The Self xảy ra khi bạn bắt đầu liên hợp được ý thức và vô thức. Bạn sẽ mơ hoặc thấy trong đời thật các motif kinh điển như Chúa, Phật, ông già thông thái, mandala, vòng tròn chia làm 4 8 12 16 phần…

Điều này có nghĩa là anima và animus mang năng lượng tâm thức cực lớn (charged with psychic energy) và chúng có xu hướng kìm kẹp chúng ta về mặt cảm xúc. Do đó, những hình ảnh được chiếu này có tác dụng từ tính đối với chúng ta, người mang hình ảnh phóng chiếu sẽ có xu hướng thu hút hoặc đẩy lùi chúng ta rất nhiều, giống như một nam châm hút hoặc đẩy lùi kim loại. Điều này dẫn đến các loại phức tạp trong các mối quan hệ, một số trong đó sẽ được xem xét trong chương cuối.

Giống như tất cả các nguyên mẫu, anima và animus có các khía cạnh tích cực và tiêu cực. Đôi khi chúng có vẻ rất hấp dẫn, và đôi khi phá hoại lẫn gây phẫn nộ. Chúng giống với các vị thần và nữ thần có thể cho loài người tắm trong những món quà, nhưng cũng có thể hủy diệt nhân loại. Nếu khía cạnh tích cực của hình ảnh anima (possitive anima) được một người đàn ông chiếu lên một người phụ nữ, thì cô ấy trở nên rất quý giá đối với anh ta. Cô mê hoặc anh, lôi kéo anh đến bên cô, và dường như anh là nguồn hạnh phúc và may mắn. Một người phụ nữ ,mang hình ảnh phóng chiếu này cho một người đàn ông, dễ dàng trở thành mục tiêu của những tưởng tượng tình ái và khao khát tình dục của anh ta, và dường như đối với người đàn ông , chỉ cần anh ta có thể ở cạnh bên và làm tình với cô ta là đủ thỏa mãn. Trạng thái như vậy chúng ta gọi là bắt đầu hoặc đang yêu.

Đương nhiên, một người phụ nữ mang một hình chiếu cực mạnh như vậy rất hài lòng, ít nhất là lúc đầu. Cô cảm thấy hãnh diện và có giá trị, mặc dù cô có thể chỉ biết lờ mờ về nó, cô thích cảm giác có trên tay quyền lực đáng kể. Người mang hình ảnh tâm thức được chiếu từ bạn có quyền lực đối với bạn, miễn là một phần tâm thức của bạn được cảm nhận ở người khác rằng người khác có quyền lực đối với bạn.

Tuy nhiên, người phụ nữ thường hối hận về tình huống đó, khi cô trải nghiệm không mấy vui vẻ lúc mang hình ảnh phóng chiếu từ người khác. Cuối cùng, cô phát hiện ra rằng người đàn ông bắt đầu làm cô ngột ngạt. Cô ấy có thể thấy rằng anh ấy bực bội khi cô ấy không ngay lập tức dành thời gian cho anh ta, và điều này mang lại một chất lượng ngột ngạt cho mối quan hệ. Cô cũng sẽ phát hiện ra rằng người đàn ông phẫn nộ với bất kỳ nỗ lực nào của cô để phát triển tính cách cá nhân theo cách khác với hình ảnh anima mà anh ta đã đặt lên cô, thực tế, anh thấy cô không giống như con người thật của cô, mà là thứ anh muốn cô trở thành. Anh muốn cô hoàn thành và sống theo hình ảnh nữ tính trong tâm thức anh ta, và điều này chắc chắn sẽ va chạm với con người thực tế của cô. Vì vậy, cô thấy mình sống trong chiếc hộp của anh, bị rào lại bởi mong ước rằng cô sẽ là bản sao của hình ảnh phóng chiếu , và cô phát hiện ra rằng mặt tối của “tình yêu” anh dành cho cô là sự chiếm hữu và hạn chế từ phía anh đối với việc phát triển bản thân cô. Khi cô ấy khăng khăng là chính mình, cô có thể thấy anh ta ghen tuông, bực bội và bĩu môi. Cô cũng có thể bắt đầu sợ những hối thúc tình dục từ anh ta, điều mà cô bắt đầu nghi ngờ, không phải là chức năng của mối quan hệ, mà là một điều bắt buộc, không liên quan. Thật vậy, cả hai dễ dàng quấn quýt với nhau về tình dục. Người đàn ông lao như con thiêu thân vào mối quan hệ tình dục với người phụ nữ mang hình ảnh nữ tính của anh ta, và cảm thấy mối quan hệ chỉ hoàn thành sau khi giao hợp, khi anh ta cảm thấy một cảm giác nhất thời hòa hợp với đối tác. Người phụ nữ, mặt khác, muốn phát triển mối quan hệ trước và sau đó trao thân cho người đàn ông, và nhiều con quỷ xoay quanh sự khác biệt này giữa họ.

Hơn nữa, sự phóng chiếu của anima xấu có thể thay thế anima tốt trong một nốt nhạc (possitive and negative anima). Người phụ nữ từng mang hình ảnh phóng chiếu của linh hồn người đàn ông (anima tốt), có thể bất ngờ nhận được phóng chiếu hình ảnh của một mụ phù thủy (anima xấu). Anh ta chỉ cần đổ lỗi cho cô vì tâm trạng tồi tệ và đột nhiên anh nhìn thấy cô có lỗi, và đàn ông nổi tiếng là đổ trách nhiệm cho tâm trạng xấu của mình lên phụ nữ. Tâm trạng (moods) ở một người đàn ông, thường do những tác động tiêu cực từ phía nữ tính của anh ta. Như một quy luật, do không ý thức được, hầu hết đàn ông đều đổ lỗi cho những tâm trạng tồi tệ này lên người phụ nữ, điều này cho thấy rằng một người phụ nữ mà một người đàn ông đã từng yêu và coi như nữ thần có thể dễ dàng bị xem như một phù thủy. Cô ấy sau đó bị đánh giá thấp nhiều như cô ấy đã từng được định giá cao.

Tương tự đối với sự phóng chiếu của phụ nữ lên đàn ông. Nếu một người phụ nữ phóng chiếu vào một người đàn ông hình ảnh animus tích cực của cô ấy, hình ảnh của vị cứu tinh, anh hùng và hướng dẫn tâm linh, cô ấy đánh giá cao người đàn ông đó. Cô bị anh mê hoặc, cuốn hút anh, xem anh là người đàn ông tuyệt vời và người yêu lý tưởng. Cô cảm thấy bản thân được hoàn chỉnh thông qua anh, như thể chính cô đã tìm thấy linh hồn mình. Những sự phóng chiếu như vậy đặc biệt đúng với những người đàn ông có sức mạnh ngôn từ. Một người đàn ông sử dụng từ ngữ tốt, người có sức mạnh với các ý tưởng và có hiệu quả trong việc thực hiện chúng, là một nhân vật lý tưởng để mang hình ảnh phóng chiếu animus từ một người phụ nữ. Khi điều này xảy ra, anh trở nên to lớn hơn cả cuộc sống của cô, và cô khá hài lòng khi là con sâu bướm yêu thương đang bay lượn quanh ngọn lửa của anh. Bằng cách này, cô bỏ lỡ ngọn lửa sáng tạo trong mình, vì đã đặt nó vào người đàn ông.

Người đàn ông nhận được những sự phóng chiếu như vậy thường có thể không xứng đáng với kì vọng. Chẳng hạn, Adolph Hitler dường như đã nhận được sự phóng chiều từ những người phụ nữ thời ông. Ông ta có một phẩm chất tuyệt vời khi diễn thuyết, và một sức mạnh hấp dẫn với lời nói. Có lần tôi đã hỏi một người bạn nữ Do Thái, người vừa mới rời khỏi Đức Quốc xã, làm thế nào mà phụ nữ Đức lại sẵn sàng gửi con trai của họ đến Hitler để bị tiêu diệt trong cỗ máy chiến tranh của ông ta, và tại sao họ không phản đối. Cô trả lời rằng họ bị mê hoặc bởi những lời nói của ông, họ sẽ làm bất cứ điều gì ông ta yêu cầu.

Nếu một người đàn ông mang hình ảnh phóng chiếu animus tích cực từ một người phụ nữ, anh ta có thể cảm thấy hãnh diện. Tất cả chúng ta đều sẵn sàng một cách quá đáng khi nhận diện chính mình bằng những hình ảnh mạnh mẽ được chiếu lên chúng ta, vì vậy, bỏ qua nhiệm vụ khiêm tốn hơn nhiều là nhận ra ranh giới, giá trị thực sự của tính cách. Nhưng người đàn ông cũng vậy, có thể sớm nhận thức được khía cạnh quan ngại của việc mang theo hình ảnh phóng chiếu. Anh ta bắt đầu cảm thấy sự bám dính, chất lượng không thực xuất hiện trong mối quan hệ.

Jung cũng bình luận về việc một người đàn ông mang hình chiếu animus như thế nào. “Khi ai đó phóng chiếu animus lên trên tôi”, ông nhận xét, “Tôi cảm thấy như thể tôi là một ngôi mộ với xác chết bên trong; tôi giống như một trong những ngôi mộ mà Chúa Giêsu nói đến, với tất cả các loại sâu bọ bên trong và hơn nữa, bản thân tôi như là một xác chết, người không cảm thấy cuộc sống của chính mình. Một phép chiếu animus thực sự là giết người, bởi vì anh ta trở thành nơi chôn cất animus của cô gái, và anh ta bị chôn vùi giống hệt như trứng của ong bắp cày trong cơ thể một con sâu bướm và khi con non nở ra, chúng bắt đầu ăn từ bên trong, điều này rất đáng ghét. ”

Như đã đề cập, các phóng chiếu tiêu cực chỉ quanh quẩn chứ nào đâu xa. Người đàn ông từng có vẻ hấp dẫn và tráng lệ có thể dễ dàng bị coi là một người gây bực bội, phiền hà. Phóng chiếu tích cực sẽ biến mất khi sự quen thuộc lâu ngày phơi bày mối quan hệ ra đời thực redpill, và phóng chiếu tiêu cực diễn ra nhanh chóng. Người đàn ông đã từng được định giá quá cao bây giờ bị đánh giá thấp. Từng được coi là một anh hùng, giờ đây anh trở thành một con quỷ dường như chịu trách nhiệm cho tất cả sự thất vọng của người phụ nữ trong tình yêu và cảm giác bị coi thường.

Nếu cả một người đàn ông và một người phụ nữ cùng lúc chiếu những hình ảnh tích cực của họ lên nhau, chúng ta có trạng thái mối quan hệ dường như hoàn hảo được gọi là đang yêu, một trạng thái mê hoặc lẫn nhau. Hai người sau đó tuyên bố rằng họ “đang yêu nhau” và tin chắc rằng giờ họ đã tìm thấy mối quan hệ cuối cùng. Các mối quan hệ như vậy có thể được sơ đồ hóa như sau :

Trong sơ đồ này, ta thấy rằng có một mối quan hệ nhất định ở cấp độ ý thức (consciousness) giữa tính cách bản ngã (ego) của người đàn ông và người phụ nữ, được thể hiện bởi dòng A. Nhưng cũng có sự hấp dẫn mạnh mẽ giữa hai người họ được đại diện bởi dòng B và B 1, là kết quả của các hình ảnh được chiếu của anima và animus tích cực. Nhưng yếu tố mạnh mẽ nhất trong tất cả là dòng C, đó là sự hấp dẫn thông qua vô thức. Ở đây, dường như animus của người phụ nữ và anima của người đàn ông đã yêu nhau, và đây là sự ràng buộc, sức hút mãnh liệt giữa họ, nguồn gốc của sức hút từ tính trong trạng thái in love.

Có nhiều điều để nói về tình yêu. Hầu hết chúng ta nhớ lần đầu tiên chúng ta yêu, khi những cảm xúc bất ngờ và mạnh mẽ đã được giải phóng. Có được trải nghiệm trong tình yêu thì ta trở nên cởi mở với những vấn đề của trái tim một cách tuyệt vời. Nó có thể là khúc dạo đầu cho một bản mở rộng có giá trị của tính cách và đời sống tình cảm. Nó cũng là một kinh nghiệm quan trọng vì nó mang hai giới tính lại với nhau và bắt đầu mối quan hệ. Cho dù điều này dẫn đến hậu quả hạnh phúc hay không hạnh phúc, cuộc sống vẫn tiếp tục di chuyển theo cách này. Có lẽ, đặc biệt là với những người trẻ tuổi, yêu là một trải nghiệm tự nhiên và đẹp đẽ, và một cuộc sống chưa biết đến trải nghiệm này thì thật vô vị.

Tuy nhiên, thực tế là các mối quan hệ chỉ được thành lập trên nền móng tình yêu không thể kéo dài. Ta sẽ thấy trong chương bốn, yêu là một vấn đề của các vị thần, không phải của con người và khi con người cố gắng tuyên bố mình có quyền ưu tiên của các vị thần và sống trong trạng thái “yêu thương” (khác biệt với thực sự yêu nhau), có một sự chuyển động từ vô thức để phá vỡ nó. Một mối quan hệ dựa trên tình yêu đơn giản không thể kéo dài khi được đưa vào trải nghiệm thực tế trong mối quan hệ giữa con người; nó chỉ có thể tồn tại trong một thế giới giả tưởng nơi mối quan hệ không được thử nghiệm trong những căng thẳng hàng ngày của cuộc sống thực. Khi họ sống cùng nhau trong điều kiện hàng ngày, “John và Mary” sớm hiện hình với nhau là một con người không hoàn hảo trong đời thực. Họ càng trần trụi đối đãi với nhau, càng ít khả năng cho những hình ảnh kỳ diệu, hấp dẫn từ vô thức tồn tại. Chẳng mấy chốc, tình trạng của tình yêu biến mất, và tệ hơn nữa, cùng một anima và animus đã từng yêu nhau giờ đây có thể bắt đầu cãi nhau.

Sự bất lực của tình trạng vừa đang yêu vừa chịu đựng căng thẳng cuộc sống hàng ngày của con người được công nhận bởi tất cả các nhà thơ lớn. Đây là lý do tại sao mối quan hệ của Romeo và Juliet phải kết thúc bằng cái chết. Shakespeare không thể tưởng tượng được kết thúc câu chuyện tình yêu tuyệt vời của mình bằng cách gửi cặp vợ chồng đang yêu nhau tha thiết của mình đến Sears để mua chảo. Họ sẽ cãi nhau ngay lập tức về việc chọn chảo rán nào và giá của nó là bao nhiêu, và toàn bộ câu chuyện tình yêu đẹp đẽ tan biến. Các nhà thơ vĩ đại để lại những câu chuyện tình yêu như vậy nơi họ thuộc về: trong tay của các vị thần. Hoặc, nếu cặp người khăng khăng sống trong ảo mộng tình yêu, họ có thể khiến mọi thứ xung quanh bị hủy hoại. Đây là những gì Lancelot và Guinevere đã làm ở Camelot. Khi đã yêu, họ khăng khăng cố gắng biến mối quan hệ yêu đương của mình thành vấn đề cá nhân, và cố gắng xây dựng cuộc sống của họ trên đó, bất kể điều gì. Khi họ cố gắng xác định và sở hữu lẫn nhau, và thực hiện những viễn cảnh tình yêu của họ trong nhục dục của con người, họ đã mang đến sự hủy hoại Camelot. Chiếc bàn tròn tuyệt vời, miêu tả sự trọn vẹn, đã tan vỡ, và chuyện về tình yêu của họ trở thành câu chuyện bi thảm về sự phá hủy lâu đài xinh đẹp và sự sụp đổ của Vua Arthur cao quý và nhiều hiệp sĩ dũng cảm nữa.

Nguồn :
https://www.facebook.com/invisiblepartner/photos/a.110213093942139/110212967275485/

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments