Quan niệm về phá thai.

Tôi nghĩ ngày nay phá thai là một chủ đề đạo đức đáng để đem ra bàn luận. Tôi sẽ bỏ qua việc đem vào đây niềm tin tôn giáo của bản thân, mà chỉ là những ý kiến phạm trù lý trí, để bất kể bạn là ai dù theo đạo Phật, Kito, đạo Hồi hay vô thần đều có thể suy xét. Nên nhớ đây chỉ là quan điểm đạo đức và ý kiến của riêng cá nhân tôi, tôi không bắt bất cứ ai phải làm theo, tôi không phỉ báng, coi thường họ. Bạn đọc hãy cứ coi đây là một nhận xét cá nhân của một người lạ, quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở bạn.

Quan niệm về phá thai theo Ben Shapiro


Thật sự mà nói, đối với tôi, phá thai không khác gì việc giết người.

Từ góc nhìn của tôi, một sự sống có giá trị bắt nguồn từ ý thức – những cảm nhận về hiện thực chủ quan của một người. Ý thức con người được định nghĩa chính xác là gì? Đó là câu hỏi mà những nhà triết học hàng ngàn năm nay vẫn tranh cãi, không một ai dám tự xưng rằng mình đưa ra định nghĩa đúng đắn, đầy đủ nhất về ý thức. Nhưng cái việc người ta không định nghĩa chính xác được nó không có nghĩa là ý thức không tồn tại. Với tôi, ý thức là có tồn tại, và thông qua nó, người ta có thể cảm nhận vạn vật xung quanh. Consciousness – “the state of being awake and aware of one’s surroundings”- trạng thái tỉnh thức và nhận thức được vạn vật xung quanh- Theo từ điển. Trong bài này, tôi phải dùng ngoặc kép “.” cho mỗi từ “ý thức”, bởi vì trong ngôn ngữ người VIệt Nam, chúng ta hay nhầm lẫn giữa “ý thức”– Consciousness với “Có ý thức tốt”– Kindness hay goodness.

Nhưng sự hiện diện của ý thức ở “mức độ” nào mới là cái đáng bàn. Chúng ta đều đồng ý với nhau rằng có nhiều mức độ về ý thức, có những mức độ tốt hơn hẳn mức độ còn lại .Để cho bạn dễ hiểu hơn tôi xin lấy ví dụ.

Bạn mê nhạc đồng quê và Taylor Swift, việc bạn nghe cô ta hát qua cái radio cũ của ông nội, loại Na-ti-o-nan, và giờ nếu bạn được đứng trực tiếp nghe cô ta hát LIVE tại sân vận động, rõ ràng hai trạng thái đó hoàn toàn khác biệt.

 


Thấy không? Ý thức ở “mức độ thấp” là khi bạn nghe đài, nó tệ hơn ý thức ở “mức độ cao” khi bạn nghe hát LIVE, chúng ta, tromg mọi nền văn hóa đều đồng ý với nhau ở điểm này. Nhưng, cái mà gây tranh cãi nhiều nhất ở đây chính là “trạng thái hoàn toàn có ý thức” của một người đang sống, đem so sánh với “trạng thái không có ý thức tạm thời” của một người đang ngủ, một người đang nằm hôn mê trong bệnh viện hay một bào thai trong bụng mẹ.

Nếu bây giờ tôi thực hiện hành vi giết người đối với một người đang ngủ. Tất nhiên tôi sẽ bị trừng phạt trước pháp luật. Tôi không thể biện bạch trước tòa rằng người đó đang “mất ý thức”“unconsciousness” nên tôi hoàn toàn có lý do để giết người đó, bởi vì ai cũng biết người đó sớm muộn sẽ tỉnh giấc, rời bỏ từ trạng thái “mất ý thức tạm thời” sang đến “có ý thức”. Đó là một kiểu biện bạch ấu trĩ.

Một con người, trong nhất thời không có “ý thức”, không có nghĩa rằng sinh mạng của họ là vô giá trị.

Cũng giống với việc một người nào đó đang trong tình trạng hôn mê sâu trong bệnh viện. Các bác sĩ cho biết rằng anh ta có thể tỉnh lại một ngày nào đó, hoặc là không bao giờ. Bạn có dám đến rút ống thở oxy của anh ta không? Không đời nào. Bạn sẽ bị tống vào xà lim ngay tức khắc. Tình trạng bất tỉnh tạm thời của anh ta không có nghĩa là mạng sống của anh ta vô giá trị, và bạn tự cho mình cái quyền tước đi nó. Anh ta bị hôn mê nhưng tất cả chúng ta sống ngoài kia đều có một mong đợi rằng ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh lại. Chúng ta đã chứng kiến có những người bị hôn mê sâu nằm trong bệnh viện cả thập kỉ, cả hai chục năm cho đến khi người đó tỉnh lại. Chúng ta tôn trọng sự sống của người đó, và mong đợi rằng ngày nào đó người ta sẽ tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Nàng công chúa ngủ trong rừng sẽ chẳng có cơ hội được chàng hoàng từ đánh thức bằng nụ hôn, nếu người ta không tôn trọng mạng sống của nàng, bạn nhớ chứ? Chỉ cho đến khi, trạng thái hôn mê kia kéo dài quá lâu, gần như không còn hy vọng, lúc đấy mới là thời điểm của cả một hệ thống đông đảo con người: từ thân nhân, bác sỹ, đến tòa án- phải ra quyết định rằng có nên chấm dứt mạng sống kia không. Đây luôn là một quyết định khó khăn.

Bây giờ là câu chuyện với một bào thai. Rõ ràng khi so sánh với trường hợp hôn mê sâu kể trên, đứa bé có nhiều cơ hội nhận được “ý thức” hơn hẳn. Một đằng là vô vọng, tỷ lệ quay lại “ý thức” chỉ là 0-2%, một đằng rõ ràng hơn, sau 9 tháng 10 ngày con người kia CHẮC CHẮN được trải nghiệm “ý thức” hoàn toàn giống chúng ta. Vậy hà cớ gì mà người ta xem nhẹ mạng sống một thai nhi so với mạng sống của một người lớn đang hôn mê sâu? Bạn có thể nào rút ống thở của một người đang hôn mê mà bạn biết chắc chắn rằng, đến 97 hoặc 99%, người đó sẽ tỉnh lại sau 9 tháng?

Chưa kể, trạng thái ý thức của thai nhi hoàn toàn không phải bằng 0. Khoa học đã chứng minh, khi nằm trong bụng mẹ, ngoài sự phát triển về thể chất ra thì phát triển về “ý thức” cũng được hoàn thiện hơn sau từng tuần. Tôi không rõ lắm về lĩnh vực này, nhưng tôi biết được rằng sau một mốc thời gian nhất định, bào thai có nhận thức được về âm thanh, cảm xúc, tiếp xúc, thông qua người mẹ. Có một em bé đã từng hỏi “Mẹ ơi sao ngày trước nhà ta ở gần đường tàu mà giờ lại ở đây?”, người mẹ hết sức ngỡ ngàng vì hồi còn mang thai bé, cô ấy sống ở gần đường tàu thật, nhưng sau này đã chuyển đi. Tức là, ở đứa bé đã hình thành nhận thức và kí ức ngay từ khi còn trong bụng mẹ.

Bà bầu nghe nhạc từ trong bụng mẹ

Tôi còn nhớ rất rõ câu nói của một bình luận gia cánh hữu nổi tiếng- Ben Shapiro : “Nếu một bào thai nằm ngoài bụng mẹ và anh đâm một nhát dao vào bụng nó, anh bị kết án giết người cấp độ một. Nếu đứa trẻ chưa ra khỏi bụng mẹ và anh giết nó, người ta gọi đấy là QUYỀN CON NGƯỜI“. Bạn thấy gì không? Đây chính là lỗ hổng lớn của luật pháp mà ngay đến chính các quốc gia tự cho mình là phát triển nhất cũng mắc phải. Không phải cứ luật pháp cho phép thì mặc định điều anh đang làm là đúng. Trong quá khứ việc sở hữu, đánh đập, chà đạp nô lệ đã từng là HỢP PHÁP ở rất nhiều quốc gia, bạn nhớ chứ?

Vậy đó, đấy là tất cả những quan điểm của tôi về việc tại sao chúng ta nên giữ một thai nhi và trao nó quyền được sống. Tôi biết, ở những xã hội như Việt Nam, nơi mà phá thai được cho phép thả dàn, bạn sẽ nhìn tôi như một thằng cổ hủ mông muội. Sẽ có rất nhiều phụ nữ khi đọc bài này sẽ không có mấy ấn tượng tốt với tôi. Chẳng quan trọng. Lập luận của họ thường là như sau:

Đẻ ra thì tiền đâu mà nuôi ? Không chăm sóc được nó cuối cùng lại phải cho vào nhà tình thương, nhà chùa, rồi nó lông bông lêu lổng bla bla..

– Cái việc yếu kém về tài chính của bạn, việc bạn dốt nát trong việc phòng tránh thai, là những lỗi lầm của CHÍNH BẠN. Hai cái sai không thể biến thành một cái đúng. Hà cớ gì bạn tước bỏ quyền sống của một con người chỉ vì lỗi lầm của bạn? Mà ở đây không phải là người dưng, đứa bé là con của bạn.

Thế những trường hợp bị hiếp dâm, loạn luân, hay đứa trẻ được xác định bị bệnh DOWN hay gì khác thì sao?

– Tôi đồng ý với bạn chuyện bạn bị hiếp dâm hay quan hệ loạn luân là những tội ác, những sai lầm. Nhưng một lần nữa, đây là những sai lầm của người khác. Đứa bé trong bụng bạn nó không có tội. Một lần nữa bạn mắc ngụy biện Two wrongs make a Right- Hai sai thành một đúng. Và còn hơn thế nữa, đây chỉ là những trường hợp thiểu số, 97, 98% những ca phá thai còn lại đều đến từ sự chấp nhận có tính toán từ người cha, người mẹ và toàn xã hội. Bạn không thể đem cái đúng nhỏ biện minh cho cái sai lớn được.

Còn những trường hợp sinh con ra có thể người mẹ sẽ phải chết, thì sao?

– Tôi nghĩ đây mới là trường hợp đáng để quan tâm nhất. Rõ ràng là một lựa chọn khó khăn về mặt đạo đức, chúng ta phải lựa chọn một trong hai. Trường hợp này thì tôi đồng ý việc bỏ thai nhi để giữ sinh mạng cho người mẹ.

My Body, My Choice- Cơ thể tôi, tôi quyết định

– Đây là một sự láo toét trắng trợn. Cơ thể anh, anh toàn quyền quyết định. Chặt bớt chân tay đi, nhảy cầu tự tử đi, tôi không quan tâm. Nhưng đứa bé kia nó là một CON NGƯỜI. Anh phá thai tức là anh giết người. Đừng ngụy biện.

Một lần nữa tôi nhắc lại, tất cả những bao biện trên chỉ nhắm tới THIỂU SỐ những ca phá thai, đa số còn lại, khoảng trên 95% đều đến từ quyết định có chủ đích của người mẹ. Có hằng tá lý do để người ta hủy một thai nhi: vấn đề kinh tế, vấn đề về xã hội: họ chưa sẵn sàng lập gia đình hay nuôi con, hay phá thai là một trào lưu mới nổi của một xã hội đang tiến lên hiện đại? Bạn lấy lý do của một số ít ra để biện minh cho hành vi thiếu đạo đức của chính bạn vậy ư?

Tôi là một người đàn ông, tôi viết bài này dành cho phụ nữ. Các bạn có biết rằng cánh đàn ông có đủ hiểu biết và lý trí họ bình loạn ra sao về những phụ nữ đã từng phá thai khi chưa lập gia đình không?

  1. Cô ta không hề có ý thức bảo vệ bản thân trong sinh hoạt tình dục.
  2. Cô ta là con quỷ, đang tâm giết chính con mình.


Vậy đó, chúng tôi không hề thiết tha với những phụ nữ như vậy. Đừng trách tại sao khi biết chuyện, cánh đàn ông chỉ muốn vui chơi qua đường với bạn.

————————-Pill

Series Red Pill cho phụ nữ:

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments