Nếu căn phòng ấy trông như một đống rác, rất có thể chủ nhân của nó là một con điếm.

A.V.Yader, đăng tải vào ngày 6 tháng Hai năm 2015

Dịch từ bài gốc: IF THERE’S A MESS ON HER FLOOR, THEN SHE’S PROBABLY A WHORE

=====================================

 

Cô em này chất hàng đống quần áo dơ trên sàn nhà.

Quần áo sạch thì cũng chất đống trên đó luôn.

Chai lọ, bọc đựng đồ ăn, ly Starbucks dùng xong cô ấy cũng quăng vứt từa lưa trong xe hơi.

Lỗ thoát nước bồn tắm nhà cô em dính đầy tóc rụng, cũng như khắp mọi nơi.

Thùng rác trong mỗi căn phòng đều đã đầy đến tràn ra ngoài (nhưng không chịu đổ).

Cô ta quăng dĩa chén dơ trong bồn cả mấy ngày, thậm chí mấy tuần.

 

Nhìn kiếng trong nhà tắm và các cửa sổ, có thể đoán rằng nước tẩy rửa Windex và khăn giấy không hề có sự tồn tại trong nhà cô ta.

Mấy tấm thảm trong nhà chắc được hút bụi độ ba năm một lần.

Sàn gỗ căn nhà nhớp nháp đến nỗi bạn cứ ngỡ mình đang dẫm chân lên thứ hỗn hợp gồm nhựa cây và tinh dịch của bạn trai cũ cô ta.

Tấm ga trải giường ít khi được thay mới, sặc mùi chua.

Bọt xà bông, hay thậm chí là nấm mốc còn đọng lại trên bồn tắm và chỗ vòi hoa sen.

Nhà cô ấy đầy bụi bặm, y như là nhà của một nữ tu sĩ 90 tuổi. Bụi phủ đầy trên đồ nội thất, lẫn hàng tá những vật dụng khác.

Phấn son, đồ trang điểm để đầy sàn nhà, đếm sơ tổng cộng phải mấy trăm đô.

Tủ lạnh dơ đến độ, nếu đồ ăn không được cất trữ trong điều kiện ngang với chế độ “niêm phong” chống phơi nhiễm Plutonium (một chất hóa học phóng xạ), thì người ăn có nguy cơ bị kiết lỵ rất cao.

Cô ấy để máy sấy tóc, máy kẹp thẳng tóc, lô uốn tóc – vì lý do nào đó mà mỗi loại phải ba cái – nằm lăn lóc trên sàn, qua tầm mắt quan sát của bạn.

 

Nãy giờ nghe miêu tả, quý độc giả cũng thắc mắc, không biết “cô em” này là ai. Nghe nè mấy anh em, nếu xui xẻo, thì “cô em” này sẽ là người tiếp theo ngủ với bạn đó. Hoặc nếu bạn vã đến mức bỏ qua lòng tự trọng – thì sẽ hốt nó làm bạn gái tiếp theo luôn. Xin đảm bảo rằng, nếu con ghệ tiếp theo mà bạn quen là một sản phẩm của thế hệ Millennial*, chắc chắn 80% cô ta phải sở hữu ít nhất là 3 mục trong số những điều tôi miêu tả ở trên. Và này – tôi không giỡn đâu. Giỡn hớt chỉ làm vấn đề thêm tồi tệ mà thôi. Đó là lẽ căn bản.

*Chú thích: Thế hệ Millennial (hay còn được biết đến với tên gọi thế hệ Y – generation Y). Đây là lứa những người sinh vào khoảng đầu thập niên 1980 – giữa thập niên 1990.

 

Chào mừng tới Hợp chủng quốc Somali – Huê Kỳ

Vài năm trước, tôi có hò hẹn với một cô gái. Cô này ở ghép với vài cô nữa. Tôi chỉ ghé qua chỗ cô ấy vài lần, và không bao giờ ở lại lâu quá 3 phút; tôi chỉ ghé qua để đưa rước cô. Lý do tôi không nán lại lâu, là bởi bên trong căn phòng chẳng khác gì một hố phân lổn ngổn. Tôi thường gọi nó với biệt danh “Tiểu Mogadishu*”. Sở dĩ tôi chọn cái biệt danh này, là vì trông căn phòng chẳng khác nào một quốc gia thuộc thế giới thứ ba. Mấy xứ đó, mỗi khi tôi đặt chân đến, là cảnh dơ dáy, lộn xộn lại đập thẳng vô mắt – đến là kỳ cục.

*Chú thích: Mogadishu là thủ đô của Cộng hòa Liên bang Somalia. Tác giả dùng từ “Tiểu Mogadishu” ở đây mang ý nghĩa châm biếm, cho rằng phòng của bạn gái cũ của anh ta nhếch nhác, không khác gì một nước nghèo đói thuộc Phi châu.

 

Thề có Chúa, chốn rác rưởi này chỉ thiếu mỗi cảnh mấy khẩu AK-47 đeo lủng lẳng trên người mấy thằng nhỏ da đen gầy gò thiếu chất, đang thiêu cháy một chiếc xe hơi wagon. Trước khi có ai trong số độc giả đây kêu người viết là kẻ phân biệt chủng tộc, thì xin được nói rõ rằng, tôi không hề chế diễu tất cả những đứa trẻ da đen. Tôi chỉ đang nói tới mấy đứa trẻ Phi châu nghèo đói, không có đồ ăn mà thôi.

Bây giờ, như bạn có thể biết, tôi né “Tiểu Mogadishu” cũng như là né Mogadishu thật, hiện diện trên địa đồ vậy. Né hoàn toàn. Thành ra, cô gái này toàn ghé qua chỗ tôi. Bởi lẽ, nhà tôi thì riêng tư hơn, điều kiện sống cũng phản ánh một sự thật rằng ta đang sống ở Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ. Cô em ý thức rõ rằng, nếu cô ta không giữ gìn nhà tôi cho tử tế, thì sẽ bị tôi vặn cổ liền. Thế cho nên, ở đây cô rất biết điều.

Nhưng, một tối nọ, ghệ rủ tôi qua Tiểu Mogadishu để đi ra ngoài chơi với cô và đám bạn chung phòng luôn. Ngay lập tức, tôi đảo ngược lại lời đề nghị, bằng cách rủ cô ấy qua chỗ tôi, thay vì như lúc ban đầu. Nhưng cô ấy đã say từ trước đó rồi, và không muốn đi đâu đêm đó cả.

Phải vào lúc này, phiên bản tôi ở “hiện tại” sẽ không bao giờ láng cháng, dính líu với thể loại đàn bà hoang đàng như vậy, chứ đừng nói là lui tới chỗ của cô ta. Nhưng hồi đó, hãy còn là một thằng ngu trẻ trâu đang cơn “nứng”, tôi sẵn sàng chịu đấm ăn xôi, đâm đầu tới cái hố rác đó. Muốn được thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng phải nén lại, ái ngại mà đi hầu chuyện với mấy cô chung phòng với bạn gái tôi. Trong số đó có một con nhỏ mồm to mập địt với cái điệu cười thật sự khó chịu (nhóm nào ít nhất cũng phải có một đứa như này).

Sau khi tự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tôi vận lên người bộ quần áo mà tôi chẳng lấy gì làm ưng bụng, bỏ túi vài cái bao cao su, và đi tới Tiểu Mogadishu. Trước khi bước vô, tôi ngó chung quanh và soi kỹ nơi này – mong là nghe được tiếng cười man dại của một cặp linh cẩu, sau khi xông tới và xé xác con chó “gay lọ” nhỏ xíu mà mấy cô trong phòng này nuôi.

Bất thần, tôi chợt tỉnh cơn mộng, bởi tiếng sủa ăng ẳng của con Đốm vẳng lên theo từng nhịp bước. Tôi bắt đầu mặc kệ con chó rách nhỏ tí này, rồi bất chợt nhìn thấy ở đó, những vật thải vứt bừa bãi khắp nơi, một vệt bẩn quệt ngang tấm thảm, kèm mùi động vật chưa được tắm táp hàng tháng trời xộc lên. Tôi thầm ra quyết định trong 15 giây bước chân vào cái ổ chuột này, rằng, nếu quan hệ không đủ được một tiếng, tôi sẽ rời đi.

 

Sinh vật điển hình mà người ngày nay người ta hay gọi là “Phụ nữ Mỹ”.

Ả mời tôi uống bia. Thế nên tôi đi theo cô ta tới nhà bếp, và rồi có nói chuyện với nhau vài câu.

[…]

Bạn gái (lúc đó): “Ồ, mọi thứ sao rồi? Anh qua chơi làm em mừng quá.(hôn tôi, trao lon bia trên tay kèm theo nụ cười)

Tôi: “Nơi này nghe như mùi cứt vừa chui khỏi mông một con chồn chết. Mọi thứ như vậy đó em ạ.

Bạn gái: “Thôi anh khỏi cần nói, em biết nó như bãi rác mà. Nhưng đó là do mấy cô bạn chung phòng với em – họ lười như quỷ vậy đó. Hehehe.

Tôi: “Vậy giờ mình làm gì ha em?

Bạn gái: “Anh đang nói tới cái gì vậy?”

Tôi: “À thì, anh đâu có tới đây để ngắm cảnh. Cũng chẳng phải để giao thiệp với cái con voi răng mấu mả mẹ kia, cái giống mà em gọi là “bạn cùng phòng” ấy. Tiện anh nói luôn, giống ấy nội đặt cái mông xuống thôi, cũng bay luôn cả 2/3 diện tích chiếc ghế rồi. Tội cho chiếc ghế thôi.”

*Con Đốm bước vô trong nhà bếp*

Bạn gái: “Chúa ơi! Anh nhỏ nhen quá đi – cô ấy thực sự rất dễ thương mà. Tử tế vô, anh ạ! Anh chỉ việc đợi một chút, rồi anh muốn gì em chiều…nhưng có đôi lúc, em cảm thấy rằng, tất cả những gì anh muốn ở em chỉ là vậy thôi ư? Ôiiiiiiii kìa Đốm! Phi công à, chào Đốm cái đi!”

Tôi: “Ê con chó bê đê”.

Bạn gái: “HAHA! Suỵt! Đừng la lớn quá! Họ nghe thấy hết đó! Anh nè, chỉ cần ngồi chơi với họ một chút – họ muốn biết mặt anh cũng lâu rồi. Tiếp đó, rồi thì mình “hú hí” với nhau.”

Tôi: “Ờ, thôi vậy cũng được.”

[…]

Cũng xin viết thêm rằng: tôi cực kỳ khó chịu khi con phò ấy cho rằng tôi chỉ muốn tình dục mà thôi. Tôi cảm thấy khá là xúc phạm và khiếm nhã, khi mấy cô ả như này không nhìn nhận một sự thật rằng, “thằng lớn” của tôi cũng muốn được thỏa mãn vậy. Việc mấy cô ả hoang đàng này quên đi “chuyện chính” khiến tôi rất khó chịu. Đó là còn chưa kể, mấy nhỏ này cũng tự bán bản thân họ, cũng tự hạ thấp giá trị chính mình theo cách này đó thôi. Họ nên mạnh dạn hơn nữa, để chấp nhận sự thật. Giờ thì trở lại câu chuyện…

Và tụi tôi bước vô phòng khách. Một trong những người bạn trong nhóm chung phòng, ít nhất cũng đủ tử tế để dọn hết mấy thứ lặt vặt trên ghế, lấy chỗ cho tôi ngồi. Thế là tôi ngồi đó, tập trung vô lon bia, tai phải nghe tiếng quàng quạc của bầy ngỗng cái, bầy “điếm” đang bô bô những chủ đề mà tôi không hề hứng thú, hỏi tôi những câu ngu đến độ không muốn trả lời, và phải nhìn họ cười những thứ chẳng lấy gì làm buồn cười. Địa ngục thứ thiệt là đây.

 

Mỗi khi cái cô to tròn, ồn ào trong nhóm cất tiếng cười, tôi tạm thời “vô ý thức”, và phải dùng trí tưởng tượng để tìm đến những cảnh tượng “ít kinh khủng” hơn: đại khái những thứ như bị đâm; bị liệng từ trên lầu cao xuống đất; bị dí họng súng vô đầu và phải tuột quần sục “của quý”; hoặc một video YouTube tổng hợp những pha rớt phi cơ. Tất cả ập đến trong đầu tôi.

Sau 20 phút “vui vẻ” với cái lễ hội nhảm nhí này, tôi bèn hỏi toilet ở đâu. Ghệ cũ chỉ đường cho tôi. Tôi liền bắt đầu cuộc “hành trình” – tránh con Đốm và tránh mọi rủi ro, chướng ngại vật khác, trên đường xuống toilet. Vô được đến nhà tắm rồi, tôi liền bật đèn và đóng cửa.

Rồi tôi bắt đầu tránh chân khỏi những vật dụng cá nhân nữ giới, quăng bừa bãi khắp buồng tắm. Cuối cùng cũng vô được toilet. Một tay nâng nắp bồn cầu lên, một tay kéo khóa quần xuống… và rồi hình ảnh đó đập vô mắt tôi. Thử hỏi, lúc đó tôi được chào đón bởi cái gì mà nghe “ghê” thế? Chẳng có gì đâu, ngoài trái bom hạch tâm “Tsar Bomba” mùi phân người trong đó – trông còn khá mới, bám chặt lên thành bồn cầu.

 

Giờ đây, “quý ông” trong tôi muốn giúp đỡ các cô nương đây, bằng cách đánh bay mẩu hôi thối này bằng nước tiểu của mình. Nhưng tôi dập ý nghĩ đó ngay khi nó mới nảy lên. Thay vào đó, tôi bước tới, tiểu lên bồn. Trong đầu tôi chớm nghĩ ngay rằng, cái ả mập địt với điệu cười khó chịu trong nhóm kia chính là “nghệ nhân” đã tạo nên “khối kiệt tác” đang nằm trong thành bồn. Mập địt thì nặn ra phân cũng to tròn chẳng kém, kể ra cũng đúng. Nhưng phải là của cô ta hay không thì tôi không chắc. Tôi lật tấm mành che chỗ bồn tắm ra, để coi trong bồn có ướt nước không – nhưng không. Cái bồn khô ráo. Rõ ràng người đi toilet không dội này cũng đã không tắm.

Nghĩ tới cái cảnh sắp phải quan hệ với một người phụ nữ thuộc dạng “đoảng” như vậy, có khi không chừng lại húp trúng “mông đầm lầy” (ôi kinh quá – ND), tôi quyết định từ bỏ kèo này và đánh bài chuồn. Cả buổi tối chứng kiến đã đủ rồi. Đâu thể nào lôi ghệ tôi ra một góc rồi hỏi thẳng ra có phải cô ấy làm hay không – cô ta chắc chắn sẽ chối ngay; cũng như cách mà cô nàng không chịu nhận trách nhiệm trong việc bỏ bê, để mặc căn nhà mình ở chẳng khác gì cái chuồng lợn vậy.

Và tiện đây, cũng nói thẳng toạc ra luôn: dù cho cô ấy có thú nhận với tôi và tắm rửa cho sạch sẽ, thì cũng vậy thôi. Tôi không thay đổi quyết định. Bởi vì sau đó cô ta vẫn lại đâu vào đấy – vẫn lôi thôi. Cô ta có thú nhận vào bây giờ thì cũng chả thay đổi được gì.

Sau khi thoát ra được “vụ nổ hạt nhân” kia, tôi gọi riêng bạn gái ra nhà bếp. Tôi giải thích rằng mình phải đi, và lý do vì sao. Cô nàng xin lỗi rối rít vì đống lộn xộn này, và chối rằng mình không gây ra sự cố này – đúng như tôi nghĩ. Tôi chấp nhận lời xin lỗi bằng thái độ điềm đạm thường thấy, và rồi rời khỏi Tiểu Mogadishu, không một lời tạ từ với nhóm mấy cô bạn cùng phòng. Bạn gái của tôi, thực ra cũng là một con người tử tế, nên tôi không nỡ nhắc lại hay làm khó cô ta vì sự cố trên. Sau tất cả, khi đã quyết định đi tới đó để rồi thấy rằng nơi cô ấy là một cái hố phân không hơn, tôi cũng có phần trách nhiệm, khi đã lôi bản thân mình vào chỗ đó.

Những khuynh hướng dơ dáy của mấy ả đàn bà nhếch nhác.

 

Khi bạn bước vào nhà một người phụ nữ như kiểu mà tôi miêu tả trong câu chuyện phía trên, hoặc thấy một bức hình selfie (trên mạng xã hội) cho thấy khung cảnh xung quanh trông chẳng khác gì cái bãi rác (hẳn trong chúng ta, ai cũng thấy độ vài lần) – thì đây là một vài giả định bạn có thể đưa ra về người phụ nữ này.

1. Cô ta luôn trong tình trạng căng thẳng vì tài chính, thường xuyên ném tiền (không phải của mình) vào những thứ vớ vẩn (không hề cần thiết).

Những kiểu phụ nữ này thường chật vật trong việc trả tiền hóa đơn khi đến hạn kỳ, và thường xuyên rút quá số tiền mà họ gửi trong tài khoản ngân hàng. Họ cũng có thói quen xấu: vướng vô những khoản vay ngắn hạn (cùng với mức lãi suất cắt cổ đi kèm theo nó), chỉ để trôi nổi mà sống đến hết tháng. Nếu họ không gặp vấn đề về tài chính, thì bố họ ở nhà sẽ chu cấp phí tổn ăn xài của con gái. Hoặc không thì ngủ đại với anh chàng nào đó, miễn có tiền là được.

2. Không lúc nào đúng giờ – kể cả trong công việc.

Lần sau có hẹn gặp hay lên kế hoạch gì với những kiểu đàn bà này, thì cứ báo trước giờ hẹn ít nhất 15 phút để trừ hao. Và điều đó cũng cho thấy rằng, cô ta không hề ưng bạn.

3. Cái gì cũng biện minh, cũng xảo ngôn được.

Cũng như cô gái trong câu chuyện trên thôi: mọi thứ đều là lỗi của người khác. Bạn nên chuẩn bị tinh thần mà nghe câu “Em bận bịu quá” liên tục được lặp đi lặp lại. Câu này vẫn có thể được thở ra, mặc dù sự thật là cô ấy không hề có một sở thích hay niềm đam mê thực thụ nào, không hề làm việc 8 tiếng/ ngày trong một tuần, không phải làm 3 ca 12 tiếng/ngày (như là y tá chẳng hạn) và được nghỉ tới 4 ngày còn lại. Những người phụ nữ kiểu này cũng rất hay tỏ vẻ yếu đuối, và nói những câu đùa rất nhạt về sự vô trách nhiệm của mình.

4. Cô ta không yêu cầu bạn dùng bao cao su khi làm tình.

Điều này bạn nên chú ý. Tôi ghét làm người khác cụt hứng lắm, nhưng thực ra bạn chẳng hề đặc biệt đâu, người anh em à. Những cô em này không đòi hỏi bạn phải đeo bao cao su, không phải là vì họ nghĩ anh bạn “ngon”. Họ cũng không quay cuồng thèm khát được hưởng “giống” của bạn. Họ chỉ không để tâm chuyện bạn có đeo bao hay không, là bởi vì họ bị ngu!

Nếu một người phụ nữ không hề “làm biếng” khi cúi người xuống mà lượm quần áo dơ, thì có thể chắc cú kết luận rằng, ít nhất cô ta cũng không “làm biếng” khi sử dụng các biện pháp tránh thai, cũng như là vệ sinh bộ phận sinh dục. Và với thái độ coi nhẹ việc sử dụng bao cao su khi quan hệ với bạn, cho thấy rằng, cô ta cũng dễ dãi y như vậy với mọi gã nhảy lên người cô (có thể bạn không biết, rằng ngay lúc này cô ta vẫn đang bị “giã”).

Phụ nữ để nhà cửa bừa bãi, thiếu ngăn nắp thường buông trôi, bừa bãi về mọi mặt trong cuộc sống: Họ biếng nhác ở nhà, buông tuồng với tiền bạc của mình, và lôi thôi với chính “cái âm đạo” của họ nữa. Một số người nói rằng, phụ nữ càng ngăn nắp và khó tính thì càng dâm. Cái này mới xàm. Tôi nghi thuyết này xuất phát từ cái miệng ghen ăn tức ở của những mụ đàn bà xấu xí, lười nhác đến độ không muốn dọn chính nhà mình.

Nhớ lại, có thể nói rằng, những cô gái ăn ở sạch sẽ gọn gàng mà tôi từng hẹn hò, có số bạn tình trong quá khứ rất thấp, so với những cô nàng ăn ở dơ bẩn. Tôi không hề nói rằng phụ nữ ăn ở sạch thì không dâm (ta đang bàn về phụ nữ Mỹ nói chung mà). Nhưng điều này có nghĩa là, những người phụ nữ sạch sẽ thường đáng được coi trọng hơn. Họ cũng biết đường kìm lại dục vọng trong mình, thay vì để nó cám dỗ như là mấy cô gái ở dơ, sống dơ.


<犀利士
h2>Đôi lời gửi tới những gã đàn ông thông minh. 

Luôn luôn chịu khó bọc ”thằng nhỏ” lại, mỗi khi đi lang chạ với mấy cô ả dơ dáy này – nghiêm túc đấy. Chúng không biết nhận trách nhiệm là như thế nào đâu, nên bạn phải tự lo cho bản thân. Bệnh lây qua đường tình dục ( STDs – sexually transmitted diseases) và có thai ngoài ý muốn đều là những thứ tồi tệ cả. Phụ nữ lôi thôi sẽ “trao” bạn những thứ đó sau khi cuộc vui đã tàn, nếu bạn để họ làm vậy. Tôi chưa bị mắc bệnh hoa liễu bao giờ. Chỉ vướng phải vài lần bị những kẻ phiền nhiễu điên khùng đem “cái bầu” tới dọa dẫm. Nhưng tôi biết, sao cái bầu đó là của tôi được kia chứ. Kỳ lạ quá đi! Tôi chẳng bao giờ phải lo nghĩ về ba cái thứ xàm nhảm này, bởi tôi luôn trân quý tương lai bản thân, hơn là sự khoan khoái của xác thịt.

 

Tránh xa dạng đàn bà này nếu không muốn thế hệ tương lai của bạn ngập ngụa trong cứt!

Phải tự hỏi lòng, rằng, “nếu mình có con với cái loại đàn bà này, thì con trai (hoặc con gái) của mình phải ngồi với chiếc tã nặng đầy phân trong bao nhiêu giờ đồng hồ đây? Bao nhiêu ngày trong tuần, con mình phải mặc áo bẩn đến trường? Làm sao mà một con đàn bà lười biếng, thảm hại có thể đảm bảo rằng đám trẻ sẽ đánh răng, tắm rửa, làm bài tập và dọn dẹp phòng ốc cho đàng hoàng kia chứ?” Phải cân nhắc cẩn thận như vậy.

Nội chỉ nghĩ đến cảnh con cái đi đến trường mà răng không chải, phải mặc quần áo dơ, nhăn nhúm. Chừng đó cũng đủ khiến bạn sôi máu rồi. Phụ nữ sống vô trách nhiệm, nuôi nên những đứa con cũng vô trách nhiệm nốt.

Tôi luôn tự nhủ với chính mình: Thà ăn tát đến chết, còn hơn là để thứ phụ nữ lười nhác mạt hạng đẻ cho mình đứa con cũng mạt hạng, lười nhác chẳng kém. Tôi thương đám con tương lai của mình, và không muốn chúng được nuôi bởi một kiểu “thân mẫu” như vậy.

Đàn bà mà không chăm sóc nổi bản thân mình, thì đòi chăm sóc ai? Mỗi khi thấy tin tức về một đứa trẻ tội nghiệp chết vì bị sốc nhiệt, do bà mẹ “não cá vàng” đã để quên con hơn một tiếng đồng hồ trong xe hơi nóng đến 50 độ, thì điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi là: “Cái con mẹ này, chắc nhà cửa cũng để dơ dáy”. Mặc dù giả định của tôi hoàn toàn chẳng được hỗ trợ bởi dữ kiện thực nghiệm nào, xin dám cá độ ăn tiền rằng tôi nói đúng.

Lúc ban đầu, đàn bà thường phô ra trước mắt những ưu điểm, cốt để vật bạn xuống, và kéo cà-vạt của bạn ra. Nhưng sớm muộn gì thì họ cũng trở lại thói cũ mà thôi – luôn luôn là thế.

Đó là lý do vì sao ta phải ghé qua chỗ mà đối phương ở vài lần, nghía qua một chút thôi cũng được (nếu bạn gặp cô nàng một chút thôi). Điều này rất quan trọng.

 

Tóc tai, da mặt, quần áo và bộ móng – Ấy là tất cả những “giá trị” mà đám này có thể mang đến thế giới này. Đừng bao giờ đánh mất lý trí mà chọn chúng nó.

Bạn có thể “thử” cô nàng bằng cách giả bộ để quên một thứ gì đó, và quay lại lấy vào vài ngày sau đó. Hoặc nói rằng bạn đang ở gần đó, và muốn ghé qua chỗ cô ấy chơi – nhớ chỉ cho cô em vài phút để chuẩn bị thôi. Nếu cô ấy bắt đầu viện lý do, hoặc thở ra những câu nhảm nhí đại loại như, “sao anh tới gấp vậy”, thì bạn cần nghi ngờ hành động này (vì một vài lý do).

Nhưng nếu nhà cửa cô ấy mà sạch sẽ đến mức “không tì vết”, thì bạn cũng phải lưu ý luôn. Hên là, những người phụ nữ có mang vấn đề thần kinh với việc ngăn nắp sạch sẽ, họ sớm bộc lộ tính cách thật lắm. Khi có cái gì không ngăn nắp, đúng nơi đúng chỗ, họ như muốn phát điên lên được. Mấy em này hơi khùng khùng xíu, nhưng ít ra vẫn dễ chấp nhận hơn mấy thể loại lười nhác.

Nhưng cái tôi đặc biệt muốn nói ở đây, là những cô ả cố gắng tạo “ấn tượng tốt”, bằng cách giữ cho ngôi nhà sạch không tì vết, chừng nào bạn còn ở đó. “Tạo ấn tượng tốt”, dịch theo ngôn ngữ của cô ta thì như sau: “Tôi dơ dáy như quân ăn mày vậy. Nhưng tôi sẽ đóng kịch một lúc, nếu việc này giúp tôi hốt được trai ngon”. Nói thật là: Cứ sống mái với mấy con phò đó – rồi mới thấy nó rẻ tiền ra sao. Cứ thử thách, nhử tới cực điểm luôn. Họ sẽ rối trí mà lộ bản chất ra thôi. Và một khi đã lộ tẩy rồi, thì bạn sút hết mấy nhỏ kiểu đó luôn, không nghĩ ngợi thêm gì cả.

Tất cả những gì bạn cần tìm kiếm là một hạnh phúc thực sự – một người phụ nữ có động lực đàng hoàng để dọn dẹp cho nhà cửa sạch sẽ. Chứ không phải cô ta làm thế chỉ để gây ấn tượng tốt trước mặt bạn. Càng không phải việc cô ta bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD – obsessive compulsive disoder). Một phụ nữ tử tế chịu dọn dẹp nhà cửa, vì đó là một phần bản chất của cô ấy; đó là điều đã ăn sâu vào bản chất tự nhiên của phái nữ. Đó là điều làm nên con người cô. Nếu tìm được người phụ nữ như vậy, bạn sẽ nhận ra, cô ấy tiếp cận các lãnh vực khác trong cuộc sống, cũng cùng một thái độ trưởng thành như vậy.

 

Kết luận

Nhiều ông ở ngoài kia tin rằng, các ông ấy có thể “nặn” đàn bà thành bất cứ thứ gì tùy ý muốn. Nếu cô gái ở đây còn trẻ, chưa vướng bụi trần, và được dạy dỗ bởi cha mẹ nghiêm khắc, thì may ra các ông còn có thể “nặn” được. Nhưng nếu cô gái ở đây đã là một người đàn bà tha hóa, sở hữu hàng tá những thói hư tật xấu, không biết đâu mà lần, thì thứ duy nhất mà các ông “nặn” được, chỉ là một cục cứt mà thôi.

Tôi vững tin vào quan điểm rằng, không nên cố thay đổi hoặc dạy dỗ lại một người đàn bà – những gì anh thấy, là những gì mà anh nhận được. Có những thứ nhất định mà tôi vẫn làm, bởi đó là thói quen của tôi, là sản phẩm của tính cách và sự dưỡng dục mà tôi được hưởng, với tư cách một cá nhân. Tôi rửa ráy thân thể, đi làm, tôi chịu trách nhiệm về tài chính của mình, tập thể dục thể thao thường xuyên. Đó chính là con người tôi. Tôi vẫn làm việc này, dù cho có quen cô nào hay không. Tôi thích đề cập tới việc này như thể là “một người lớn có trách nhiệm” – một gã to xác trưởng thành. Khái niệm này xem ra không xuất hiện ở đại đa số phụ nữ Mỹ – mặc cho họ có tự kêu bản thân mình “độc lập và mạnh mẽ” đến đâu.

Trong quá khứ, một khi tôi nạo gọt được cái lớp vỏ giả tạo mà cô đó đội lên, khi đợi lớp khói vơi đi, thì thứ duy nhất còn lại trước mắt tôi, là tấm gương dơ bẩn với một người phụ nữ Mỹ đứng nhìn ở đó. Thân xác cô ta cũng phai dần theo làn khói; và những mảnh vụn của lớp vỏ giả tạo vương đầy sàn. Con người thật của cô ta được phơi bày, theo cách cách mỉa mai đến hoàn hảo, không còn gì ngoài sự dơ bẩn của tấm gương, cộng với sự dơ bẩn bám quanh con người cô. Hai thứ này kết nên, sẽ tạo thành tổng hòa của sự bẩn thỉu, phản ánh đúng bản chất con người ấy.

Cô ta chỉ nhìn nhận những ảo ảnh của “sự xinh đẹp” và “tài năng” của bọn đàn ông thèm lìn thiếu giá trị mà thôi– còn cái tâm hồn tanh rình mùi tinh dịch của bản thân mình, thì cô ả đâu chịu nhìn nhận?

Đàn bà sở hữu một món quà đặc biệt – khả năng tự lừa dối.

Những lời tự dối đó nghe còn dễ thuyết phục hơn là khi các cô thật lòng. Nếu các chị em không có tài năng này, thì mấy ả tha hóa sẽ tự thấy bản thân mình, đúng như những gì tôi nhận thấy ở họ: Ả vô giá trị. Chẳng là cái thá gì, ngoài một con điếm dơ bẩn, đứng trên cái sàn nhà dơ bẩn.

Translator: X.T

======================

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Donate cho tác giả tại đây để duy trì website và phát triển thêm những nội dung hữu ích khác.

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments