Làm thế nào để sống 24 giờ mỗi ngày phần 1

Ghi chú của thằng Edit: Khi mày nhìn lại một năm vừa qua, mày có cảm thấy như thể mày đã trải qua thêm 12 tháng nữa của cuộc đời; chỉ để tồn tại thay vì thực sự sống không? Liệu có phải mỗi đêm nằm trên giường, mày lại chìm trong cái cảm giác lo âu, bất an rằng mày lại phí thêm một ngày quý giá trên trái đất trong khi thời gian của mày là có hạn? Tao có một quyển sách bất hủ, tao vô cùng thích nó vì nó giải quyết cái vấn đề này của tao tốt hơn bất kì cuốn sách nào mà tao từng đọc. Nó được viết bởi Arnold Bennett và xuất bản vào năm 1910. “How to Live on Twenty-Fours Hours a Day” mô tả, chẩn đoán GỐC RỄ của vấn đề và đưa ra hẳn một chương trình để khắc phục nó. Bennett có một số ý kiến rất cụ thể về những gì cấu thành nên chương trình này, nhưng mày không cần phải tuân theo nó hẳn 100%; phần quan trọng nhất là mày phải cam kết dành thời gian mỗi ngày của mày để làm những việc thực sự sẽ giúp mày cải thiện cuộc sống, giúp mày tiến bộ như một thằng đàn ông.

Cuốn sách nhỏ này mất khoảng 30 phút để đọc, nó rất sắc sảo và đỉnh đến mức khi đọc nó, mày sẽ cảm thấy mọi thứ trôi qua rất nhanh và thú vị. Nó thực sự phù hợp với cuộc ngày nay cũng như một thế kỷ trước. Như Bennett đã nói, thời gian là nguồn tài nguyên quý giá nhất mà mày có, và việc đầu tư nửa giờ để đọc cuốn sách này sẽ chứng tỏ điều ấy.

Làm thế nào để sống 24 giờ mỗi ngày -Arnold Bennett

I. Điều kì diệu mỗi ngày

“Đúng vậy, anh ta là một trong những thằng đàn ông không biết cách quản lý. Anh ta có một công việc tốt. Mức lương cũng ổn. Khá đủ cho những thứ xa xỉ cũng như đủ cho nhu cầu. Nhưng lại không thực sự xa hoa. Tuy nhiên, anh ta luôn gặp khó khăn. Bằng một cách nào đó, anh ta chẳng thực sự nhận được thứ gì từ tiền của mình. Anh có một căn hộ tuyệt vời — nhưng lại để trống tận một nửa! Như kiểu tất cả khách mời của anh ta chỉ toàn là mấy thằng cầm đồ vậy. Anh có một bộ quần áo mới — nhưng chiếc mũ thì lại cũ! Cà vạt thì lộng lẫy — nhưng quần tây thì lại rộng thùng thình! Anh ta mời mày đến dùng bữa tối: Bát đĩa thì đẹp và vô cùng sang trọng — nhưng thịt cừu thì đéo nuốt nổi, ăn như đấm vào mồm, hoặc cà phê kiểu Thổ Nhĩ Kỳ — nhưng ly thì lại bị nứt, tổ cha nó! Thằng cha này không thể hiểu được điều ấy. Giải thích đơn giản là thằng cha này đang vứt tiền của hắn ra ngoài cửa sổ. Tao mà có một nửa của thằng cha ấy! Tao sẽ khiến hắn lác mắt cho coi— ”

Vậy đấy, đa số tao với tụi mày đều bị chỉ trích, không lúc này thì lúc khác, tụi nó đều nói theo kiểu dạy đời, lên lớp như vậy đấy.

Tụi mày giàu nhỉ, tụi mày gần như là thủ kho của mọi kho bạc: đó chính là niềm tự hào của thời đại này. Các trang báo thì đủ các bài viết về cách để sống như này, như này và như nọ. Tao có đọc một bài viết,’’cách để sống với tám đồng shilling một tuần’’. Nhưng tao chưa bao giờ đọc được một bài viết nào về,’’cách để sống 24 giờ mỗi ngày’’. Tụi mày thường nói, thời gian là vàng là bạc. Câu tục ngữ ấy càng làm nhấn mạnh thêm điều này- thời gian còn hơn cả tiền bạc. Nếu mày có thời gian, mày có thể kiếm ra tiền- thông thường là vậy. Nhưng kể cả mày có giàu như Cường Đô La đi chăng nữa, mày cũng chẳng thể mua được thêm thời gian, để thời gian của mày có thể nhiều hơn thời gian của tao, hay nhiều hơn thời gian của con mèo mướp đang nằm liếm đít bên đống lửa. 

Các triết gia đã giảng nghĩa về không gian. Nhưng họ đã không giảng nghĩa về thời gian. Nó là một thứ nguyên liệu thô của tất cả mọi thứ, không ai có thể giảng nghĩa nó được cả. Chỉ cần có thời gian, mọi thứ đều có thể. Không có thời gian, mày chẳng thể có gì. Mày có một nguồn cung về thời gian mỗi ngày, đó chính là phép màu lớn nhất. Mày thức dậy vào buổi sáng, và BÙM! cái túi rỗng của mày lại được lấp đầy với 24 giờ, được lắp đầy bởi một thứ tài nguyên vô giá, không ai có thể tạo ra, không ai có thể mua được. Và bây giờ nó là của mày. Nó là thứ của cải quý giá nhất trên trái đất này, quý hơn cả vàng bạc hay kim cương. Và giờ đây thứ của cải quý giá ấy, lại được bày ngay trước mặt mày, theo một cách thật đặc biệt, đặc biệt như chính bản thân nó vậy. 

Thẳng thừng mà nói, không ai có thể lấy nó đi khỏi mày, không ai có thể cướp được nó khỏi tay mày. Không ai có thể nhận được nó nhiều hay ít hơn mày.

Hãy để tao nói theo cái cách của nền dân chủ lý tưởng một tí. Trong lĩnh vực của thời gian, nó không phân chia theo giai cấp, không phân chia theo giàu nghèo hay khôn dại, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Dù mày có là trọc phú hay nhà bác học đại tài, mày cũng không được thưởng thêm 1 giờ đồng hồ. Mày không được thưởng, và mày cũng không bị phạt luôn. Kể cả mày lãng phí thứ tài nguyên vô giá ấy, mày cũng không bị phạt, chẳng ai tước đi nguồn cung về thời gian khỏi tay mày khi mày lãng phí chúng. Chẳng có một thế lực bí ẩn nào sẽ nói với mày: ‘’Tên này là một tên ngốc, nếu không muốn nói là một thằng ngu. Hắn ta không xứng đáng có được thời gian. Nhân danh vị thần quyền năng, ta sẽ tước đi nguồn cung về thời gian khỏi tay hắn.’’ Không, không ai sẽ nói hay có thể làm vậy với mày cả, không một ai. Bởi vì nguồn cung về thời gian, nó còn vững chắc hơn một bản hợp đồng về công việc. Nguồn thu nhập về thời gian của mày không bị ảnh hưởng bởi chủ nhật, ngày mà mày nghỉ ngơi, nằm dài trên bãi biển. Hơn nữa, mày cũng không thể ứng trước tiền lương của tương lại. Nên việc nợ nần là không thể xảy ra. Mày chỉ có thể lãng phí được thời gian của hiện tại. Mày không thể lãng phí luôn được ngày mai ngay bây giờ; vậy là để tiết kiệm cho mày. Mày cũng không thể lãng phí luôn được một giờ đồng hồ tiếp theo, vậy là để tiết kiệm cho mày. 

Tao đã nói đó là một phép màu mà, có phải vậy không?

Mày phải SỐNG 24 giờ mỗi ngày. Ngoài ra mày còn phải quan tâm đến sức khỏe, tiền bạc, sự mãn nguyện, sự bằng lòng và sự tiến hóa của linh hồn mày. Việc sử dụng nó đúng cách, sử dụng nó một cách có hiệu quả nhất, chính là vấn đề cấp thiết và quan trọng nhất mà mày cần quan tâm. Tất thảy mọi thứ phụ thuộc vào cách mày quản lí và sử dụng thời gian. Hạnh phúc của mày- thứ phần thưởng mà khó đạt được nhất- nó cũng phụ thuộc vào điều này đấy anh bạn của tôi ạ. Vậy mà kì lạ thay, tụi nhà báo, dù luôn luôn đăng tải các bài báo mới nhất. Nhưng, thay vì đăng tải ‘’cách để sống với 24 giờ mỗi ngày’’, tụi nó lại đăng tải ‘’cách để sống với vài chục đô la mỗi ngày’’. Chắc bởi lẽ, tiền, thông dụng hơn nhiều so với thời gian. Khi được hỏi về điều này, người ta thường trả lời- tiền là thứ thông dụng nhất. Nó đang bao bọc lại thành từng đống trên trái đất.

Nếu một người không thể sống được với một số tiền nhất định. Anh ta có thể làm việc để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, hoặc cũng có thể là đi ăn cướp, hoặc thậm chí là bằng mọi cách có thể. Nhưng anh ta không nhất thiết phải làm đảo lộn cuộc sống của một người khác chỉ vì không thể trang trải cho bản thân với một số tiền nhất định. Anh ta có thể gồng mình để sống với số tiền đó, nhưng anh ta sẽ phải cân đối ngân sách của mình. Vậy một người không thể cân đối 24 giờ một ngày cho các công việc cần thiết thì sao? Chắc chắn anh ta sẽ làm đảo lộn cuộc sống của một người khác. Nguồn cung về thời gian, mặc dù mày được nó chu cấp một cách rất đều đặn, nhưng nó cũng bị hạn chế một cách rất tàn nhẫn. 

Ai trong số tụi mày thực sự SỐNG 24 giờ mỗi ngày? Và khi tao nói đến từ ‘’sống’’, nó không có nghĩa là tồn tại, hoặc cũng không có nghĩa là sống một cách hỗn loạn không có trật tự, làm đảo lộn cuộc sống của người khác. Ai trong số tụi mày không bị dằn vặt bởi cái cảm giác khó chịu, áy náy rằng, những công việc trong ngày của mày, đáng ra nó phải được quản lý một cách khoa học, hợp lý chứ? Ai trong số tụi mày chắc chắn rằng bộ quần áo đẹp của tụi mày không bị phá bĩnh bởi một cái mũ thật đáng xấu hổ? Ai trong số tụi mày chắc chắn rằng mặc dù mải mê sắm bát đĩa đẹp nhưng vẫn không quên nấu một món ăn thật ngon thay vì món thịt cừu ăn như đấm vào mồm? Ai trong số tụi mày- liệu có được ai trong số tụi mày không tự nói với bản thân trong suốt cả một đời rằng: ‘’Tao sẽ thay đổi khi tao có thêm một chút thời gian.’’

Không, mày sẽ không bao giờ có thêm một chút thời gian nào đâu. Mày có, mày đang luôn luôn có đấy thôi, 24 giờ của mày, nó vẫn luôn nằm ở đó đấy thôi, nó chả đi đâu cả. Và khi tao nhận ra được sự thật này, sự thật rằng 24 giờ của tao nó vẫn luôn ở đó, nó đã khiến tao phải phân tích lại xem, tao đã làm những gì trong cả một ngày, chi tiết đến TỪNG PHÚT MỘT. Và hầu hết thời gian, tao toàn ngồi chơi và làm những việc vô bổ. Tụi mày cũng nên xem lại xem, tụi mày đã làm những gì trong cả một ngày dài 24 tiếng, hãy xem thật chi tiết đến từng phút một. Tụi mày sẽ ngạc nhiên với số giờ mà tụi mày bỏ phí đấy. 

II. Mong muốn vượt qua giới hạn của bản thân

Nhưng, chắc hẳn có thằng sẽ nói rằng “đéo hiểu cái thằng cha này làm cái quái gì với 24 giờ mỗi ngày của hắn vậy, tao chẳng gặp khó khăn gì để sống 24 giờ một ngày cả. Tao vẫn làm được tất cả những việc mà tao thích, và thậm chí tao vẫn có đủ thời gian để tham gia vào mấy cuộc thi trên báo nữa cơ. Sẽ vô cùng đơn giản thôi, nếu thằng cha đó biết mình chỉ có 24 giờ mỗi ngày, hắn sẽ tự biết cách làm hài lòng bản thân chỉ với 24 giờ đó.’’

Vậy à? nếu vậy thì tao xin gửi đến mày, người bạn thân yêu của tao, một lời bào chữa và xin lỗi chân thành nhất. Mày chính là thằng đàn ông mà tao khao khát được gặp mặt để có thể tay bắt mặt mừng trong suốt 40 năm qua. Liệu mày có thể, một cách chân thiện mỹ, gửi cho tao tên của mày, địa chỉ và cách mày thực hiện điều mày vừa nói được không? Thay vì tao chỉ mày cách quản lý thời gian, thì bây giờ, mày hãy đến đây và chỉ dạy cho tao điều ấy có được không? Người anh em, hãy cứ đến đây, đừng ngại ngùng. Nếu mày thật sự tồn tại, tao tin chắc rằng, việc chưa nhận ra mày trong suốt 40 năm qua là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tao. Trong khi chờ mày xuất hiện và chỉ dạy cho tao, tao sẽ ngồi tán gẫu cùng với mấy thằng bạn đồng hành trong nỗi bất an, lo lắng và tiếc nuối. Chúng nó là những linh hồn bị ám ảnh, cảm thấy ít nhiều đau đớn khi bị dằn vặt bởi cái cảm giác rằng những năm tháng đang trôi qua, trôi qua mãi mà chúng nó vẫn chưa khiến cuộc sống của bản thân đi vào trật tự, nề nếp. Thân gửi người bạn của tôi! 

Nếu tụi mày phân tích kỹ cái cảm giác đó, tụi mày sẽ nhận thấy rằng, về cơ bản, nó chính là một trong những nỗi bất an, lo sợ, tiếc nuối, trông mong, hy vọng và hụt hẫng. Nó là nguồn cơn của mọi cảm giác khó chịu triền miên. Nó như con ếch xanh Pepe rầu rĩ xuất hiện giữa bữa tiệc đầy niềm vui của mày, mỗi khi nó xuất hiện, nó đều phá hỏng mọi niềm vui thú. Mày đi xem phim cùng đám bạn và cười nói vui vẻ, nhưng khi mày đang tận hưởng niềm vui, con ếch xanh ấy lại hiện lên trong tâm trí mày, nó khóc lóc, rầu rĩ, nó giơ ngón giữa gầy guộc vào mặt mày, và chỉ trích mày đã để lãng phí thời gian và biến mất, để lại mày với cảm giác tiếc nuối, lo âu, hối hận. Mày buồn bã, đi đến sân ga để cho kịp chuyến tàu cuối cùng, sân ga ngày thu thật là thoải mái. Gió thu thổi lá vàng bay phấp phới tạo nên một cảnh đẹp trữ tình, và nó khiến tâm trạng mày ổn định hơn đôi chút, mày bắt đầu tận hưởng những cơn gió thu se lạnh đang thổi, mày tận hưởng cảm giác bình yên của sân ga mùa thu lúc chiều tối muốn, lúc nãy, mày cảm thấy thật yên bình. Bỗng, con ếch xanh phá hoại ấy lại hiện lên, nó lại khóc, hai mắt đỏ hoe, lại giơ ngón giữa vào mặt mày, nó trách mày đã để phí những năm tháng tuổi trẻ để rồi chẳng làm được gì sau chừng ấy năm nên bây giờ mày vẫn phải ngồi đây, ngay tại sân ga này, ngay dưới gió thu lạnh lẽo chờ chuyến tàu cuối cùng trong ngày, trong khi người ngoài đã về sum họp ăn tối với gia đình. Nói xong, con ếch xanh lại tan thành cát bụi, nó bay theo làn gió thu như những chiếc lá vàng. Một lần nữa, nó lại để mày một mình, với nỗi bất an, hối hận, và tiếc nuối. Vòng lặp này nó cứ lặp đi lặp lại, con ếch xanh ấy, nó luôn luôn xuất hiện mỗi khi mày tận hưởng niềm vui. 

Nhưng, sự dằn vặt này nó cũng có mức độ khác nhau. Một người muốn đặt chân đến một vùng đất hứa. Trong thâm tâm, nó luôn thôi thúc rằng phải anh ta phải đến được vùng đất đó. Anh ta chu du về phía trước, có thể anh ta nhận được sự trợ giúp hoặc không, anh ta có thể sẽ chẳng bao giờ đặt được chân lên mảnh đất ấy. Anh ta có thể bị tai nạn, bị tông bởi một chiếc Ninja Lead ngay trước cổng sân bay Nội Bài. Hoặc cũng có thể anh không đủ sức khỏe. Khao khát từ trong thâm tâm của anh ta sẽ mãi mãi thất vọng, nó sẽ luôn dằn vặt anh ta, từng ngày, từng đêm. Nhưng anh ta sẽ không bị dày vò theo cái cách giống như người đàn ông khao khát đến được vùng đất hứa và hắn ta đã nung nấu nó từ nhỏ, nhưng hắn ta lại chẳng bao giờ chịu ra khỏi thành phố của mình. 

Dường như có vấn đề gì đó đối với việc rời khỏi thành phố của mình. Đa phần tụi mày không rời khỏi thành phố mà tụi mày đang sinh sống. Có những thằng thậm chí còn chưa bao giờ bắt một chuyến xe buýt để đi ra khỏi thành phố của mình và khám phá xem ở thành phố bên kia có những gì. Và, cái viện cớ của tụi mày chính là: ‘’Tao chỉ có 24 giờ một ngày.’’

Nếu tụi mày phân tích sâu hơn về cái khát vọng mơ hồ và cái cảm giác khó chịu của tụi mày, theo tao nghĩ, tụi mày sẽ thấy rằng, nó xuất phát từ một cái suy nghĩ rằng, tụi mày phải làm thêm một vài điều gì đó ngoài những điều mà tụi mày có nghĩa vụ phải làm. chính cái suy nghĩ này, nó khiến tụi mày cảm thấy đau khổ vì không thực hiện được nó. Và những việc mà mày có nghĩa vụ, trách nhiệm phải làm, chẳng hạn như: chăm lo cho sức khỏe bản thân, gia đình, trả hết nợ, tiết kiệm tiền,… Vốn dĩ nó đã rất khó rồi, những nghĩa vụ mà rất ít thằng thực hiện đủ, nó thường vượt quá khả năng của tụi mày. Tuy nhiên, đôi lúc mày vẫn hoàn thành được những nghĩa vụ đó, và kết quả là sao? Tụi mày vẫn chưa thực sự thỏa mãn. Con ếch xanh nó vẫn tồn tại trong tâm trí mày.

Và ngay cả khi tụi mày nhận ra rằng, có những nghĩa vụ nó quá khó, tụi mày không đủ năng lực để đối đầu với nó. Tụi mày sẽ cảm thấy ít bất mãn và đỡ lo âu hơn, vì mày biết, những việc đó, nó nằm ngoài khả năng của mày. Nhưng mày biết, vẫn còn những nghĩa vụ khác mà mày phải làm, và mày lại tiếp tục bị dằn vặt. 

Và quả nhiên, sự thực là, tất cả đàn ông trong quá trình tiến hóa để vượt qua một mức độ nhất định, đều có cái mong muốn hoàn thành, làm được một cái gì đó ngoài những nghĩa vụ, trách nhiệm của bản thân. 

Nếu nỗ lực bỏ ra chưa thỏa mãn được mong muốn đó, thì cái cảm giác bất an, chờ đợi một điều gì đó chưa bắt đầu vẫn sẽ tiếp tục làm xáo trộn sự bình yên trong tâm hồn của mày. Cái mong muốn đó đã được gọi bằng rất nhiều cái tên. Nó là một dạng của mong muốn được học nhiều hơn, được biết nhiều hơn, được phổ cập thêm nhiều kiến thức mới hơn. Và nó mạnh đến nỗi, những người đàn ông dù đã dành cả đời để tiếp thu kiến thức một cách có hệ thống và bài bản vẫn bị ham muốn đó thúc đẩy để vượt qua giới hạn của bản thân, nhằm tiếp thu được thêm nhiều kiến thức mới. Ngay cả Herbert Spencer, theo quan điểm của tôi, bộ óc vĩ đại nhất từng sống trên trái đất, cũng thường bị ham muốn đó thúc đẩy. 

Tao tưởng tượng rằng phần lớn những người có ý thức về ước muốn được sống — nghĩa là, những người có một trí tuệ rất tò mò — có nguyện vọng vượt qua các giới hạn đã được hình thành.

III. Một vài lời thận trọng trước khi bắt đầu

Bây giờ tao đã thành công (mong là vậy) trong việc thuyết phục tụi mày rằng tụi mày đang bị ám ảnh, đè nén bởi cái cảm giác bất mãn với cái cách mà tụi mày sắp xếp, ổn định cuộc sống hằng ngày. Và nó chính là nguồn cơn của cái cảm giác bất mãn, khó chịu. Nó khiến mày, mỗi ngày đều cảm thấy như mày chưa làm xong một việc gì đó mà mày đáng lẽ ra phải hoàn thành. Và vì thế, mày luôn luôn hy vọng rằng mày sẽ hoàn thành được nó khi mà mày có thêm thời gian. Và bây giờ, tao đã thu hút được sự chú ý của tụi mày vào một sự thật sáng lóa đến chói mắt, sự thật rằng, tụi mày sẽ không bao giờ có thêm thời gian. Vì thời gian của mày vẫn luôn ở đó — mày mong đợi rằng tao sẽ cho mày biết một bí mật tuyệt vời nào đó mà bằng mọi giá, mày có thể sắp xếp, ổn định cuộc sống của mày một cách hoàn hảo. Và nhờ đó, nỗi ám ảnh, khó chịu, thất vọng hàng ngày của mày về những thứ chưa được hoàn thành sẽ bị loại bỏ! 

Tao đã chẳng tìm thấy cái bí mật tuyệt vời ấy. Tao cũng không hy vọng rằng tao sẽ tìm thấy nó, cũng như không mong đợi rằng bất kỳ ai khác sẽ tìm thấy nó. Chẳng ai có thể tìm thấy bí mật đó cả. Khi mày bắt gặp bài viết của tao, có một tia hy vọng đã bừng sáng trong đầu mày. Có thể mày đã nói với bản thân mày rằng,’’thằng cha này sẽ chỉ cho mình một cách dễ dàng, không mệt mỏi để làm được điều mà mình đã ao ước từ lâu.’’ Chao ôi, không! Thực tế là đéo có con đường nào dễ dàng, đéo có đường tắt đâu tụi mày. Con đường dẫn đến miền đất hứa vô cùng khó khăn và và đầy đá sỏi, và điều tồi tệ nhất của nó là mày sẽ không bao giờ đến được đó.

Sơ lược quan trọng nhất đối với nhiệm vụ sắp xếp, ổn định cuộc sống của một người để người ấy có thể sống một cuộc sống đầy đủ, thoải mái trong phạm vi 24 giờ chính là: bình tĩnh nhận ra sự khó khăn tột cùng của nhiệm vụ, về những hy sinh và những nỗ lực vô cùng tận mà nó đòi hỏi. Tao không thể đi quá sâu vào điều này.

Nếu mày nghĩ rằng mày sẽ có thể đạt được mong muốn của mình bằng cách khéo léo lập ra một thời gian biểu với một cây bút và một tờ giấy, tốt hơn hết là mày nên từ bỏ hy vọng ngay lập tức. Nếu mày không chuẩn bị cho sự nản lòng và vỡ mộng; nếu mày không hài lòng với việc nhận được một kết quả nhỏ xíu dù bỏ ra một nỗ lực khổng lồ, thì tốt nhất đừng bắt đầu. Hãy nằm xuống một lần nữa để có thể tiếp tục ‘’tồn tại’’.

Nó nghe rất buồn, phải không, rất buồn và u ám? Nhưng tao nghĩ nó cũng khá ổn, điều này là cần thiết cho sự giằng co căng thẳng của ý chí trước khi có thể hoàn thành được bất cứ điều gì đáng bỏ công sức ra để hoàn thành. Tao thích điều này hơn cả bản thân mình. Tao cảm thấy nó chính là thứ để phân biệt tao với con mèo mướp đang nằm liếm đít bên đống lửa.

“Chà,” mày nói, “vậy giả sử rằng tao đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến. Giả sử rằng tao đã cân nhắc cẩn thận và thấu hiểu những nhận xét đáng suy ngẫm của mày; vậy thì làm thế nào để tao có thể bắt đầu?’’ Vậy thì, thưa ngài, đơn giản là cứ thế mà bắt đầu thôi. Chẳng có một phương pháp kỳ diệu nào để bắt đầu cả. Nếu một người đàn ông đứng trên mép bể bơi và muốn nhảy xuống dòng nước lạnh giá, anh ta hỏi bạn, “Làm thế nào để tôi có thể bắt đầu nhảy?” mày sẽ chỉ trả lời, “Chỉ cần nhảy xuống thôi. Hãy bình tĩnh và nhảy xuống đây.”

Như tao đã nói từ trước, vẻ đẹp quan trọng của nguồn cung về thời gian là mày không thể lãng phí thời gian của tương lai, mày chỉ có thể lãng phí được thời gian ở hiện tại mà thôi, thời gian của tương lai là để dành cho mày. Năm tiếp theo, ngày hôm sau, hay 1 giờ đồng hồ tới đang sẵn sàng chờ mày, hoàn hảo, nguyên vẹn, như thể mày chưa bao giờ lãng phí nó. Mày có thể hài lòng và yên tâm vào thực tại. Mày có thể thay đổi quyết định của mày mỗi giờ nếu mày muốn. Do đó, sẽ không có yếu tố nào được dựng sẵn ở tương lai trong thời gian mày chờ đợi cho đến tuần sau, hoặc thậm chí cho đến ngày mai. Mày có thể nghĩ rằng nước sẽ ấm hơn vào tuần tới. Không. Có thể nó sẽ lạnh hơn.

Nhưng trước khi mày bắt đầu, tao sẽ thì thầm vào tai mày với vài lời cảnh báo. 

Về cơ bản, tao sẽ cảnh cáo cho mày về sự cuồng nhiệt của chính bản thân mày. Nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại. Sự cuồng nhiệt của mày gào khóc ngày càng to để mày chú ý và quan tâm đến nó hên. Ban đầu, mày không thể nào thỏa mãn nó. Nó luôn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nó háo hức tới mức sức mạnh của nó có thể làm xô dịch cả một quả núi, làm dịch chuyển cả một dòng sông. Nó sẽ không chịu bằng lòng cho đến khi nó mệt lử. Và sau đó, sự cuồng nhiệt của mày, nó cảm thấy mệt  mỏi quá nhiều, dần dần, nó kiệt sức và đột tử mà chưa kịp nói một câu cuối cùng: “thôi, đến đây thôi, thế này là đủ rồi.”

Mày nên cẩn thận với sự cuồng nhiệt quá mức của bản thân. Tránh tham lam mà ôm quá nhiều công việc ngay từ đầu như mấy thằng vừa mới đi tập gym mà tập hẳn mấy tiếng, nỗ lực 100% vì quá cuồng nhiệt nhưng sau đó vì quá mệt mỏi nên đã bỏ cuộc, và từ đó nó không bao giờ đi tập nữa, hoặc có đi tập lại thì sau đó nó cũng bỏ cuộc, dục tốc bất đạt, dục đạt bất tốc. Hãy tập thỏa mãn với khối lượng ít công việc. Hãy chấp nhận việc mày có thể mắc phải sai lầm hay thất bại, hãy chấp nhận bản chất của con người, đặc biệt là bản thân mày. 

Dù mày có thất bại, nó cũng chẳng quan trọng hay là một vấn đề lớn, nếu nó không làm mất đi lòng tự trọng (cái tôi) và sự tự tin của mày. Nhưng thất bại là mẹ thành công, sẽ không có thành công nếu không có thất bại. Đa số tụi mày bị hủy hoại bởi cố gắng quá nhiều, cố đi cố lại quá nhiều. Vậy thì để có được một cuộc sống tốt và đủ đầy trong 24 giờ hạn hẹp, tụi mày chỉ cần hạn chế rủi ro hết sức có thể hay sao? Nông cạn, tao hoàn toàn không đồng ý với ý kiến này. Trong cuộc sống, dù sao đi nữa, thất bại trong vinh dự vẫn hơn là dành được một cái chiến thắng nhỏ nhặt. Nhưng tao thì khác, tao lại chọn những chiến thắng nhỏ nhặt. Bởi, một thất bại trong vinh dự sẽ chẳng dẫn đến đâu cả, nhưng những chiến thắng nhỏ nhặt, sẽ dẫn đến một chiến thắng đầy vinh quang. 

Và bây giờ, tao và tụi mày hãy cùng bắt đầu kiểm tra ngân sách về thời gian trong ngày. Mày nói rằng một ngày của mày đã chật kín lịch? Bằng cách quái nào vậy? Thực ra tụi mày đang tính cái thời gian để kiếm kế sinh nhai của tụi mày thôi. Mấy tiếng vậy? Mày làm hết 7 tiếng, trung bình là vậy? Và số thời gian mà mày thật sự đi ngủ, không nghịch điện thoại, 7 tiếng? cứ cho thêm 2 tiếng nữa là 9 đi, hãy hào phóng tí. Vậy bây giờ, tao thách mày giải trình được cho 8 giờ còn lại của mày đấy? 

Hết phần 1

Series: Phần 1 |||| Phần 2

Phóng tác: Dang Truong

 

Chia sẻ để phát triển cộng đồng:

Related Posts

0 0 votes
Article Rating
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments